|
|
Vietnamese|English Phật Giáo Hưng Vong - Người Người Có Trách Nhiệm
Khi Phật Pháp sắp đến bờ mé diệt vong, bất luận là Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc hay Ưu-bà-di cũng đều nên lấy việc phục hưng Phật giáo làm nhiệm vụ của mình, gọi là:
Bây giờ chúng ta có thể nói là: “Phật giáo hưng vong,
nhân nhân hữu trách.” Đã là Phật tử, chúng ta lại càng nên
có trách nhiệm hơn nữa chứ đừng thoái thác cho người
khác. Nên
tự hỏi lòng rằng: Chúng ta phải làm sao để phục hưng và phát
huy Phật giáo cho rạng rỡ hơn? Đây tức là tự mình nên có
sự phản tỉnh sâu sắc! Từng
giờ từng khắc nên tự kiểm điểm lấy mình! Những việc đáng
làm, mình đã làm chưa? Nếu
chưa, vậy tại sao mình chưa làm? Hoằng dương Phật Pháp là công
việc của mọi người. Nhưng chỉ khi nào mọi người cùng phân
công, hợp tác làm việc với nhau như: Ai có tiền thì góp tiền,
ai có sức thì góp sức, cùng nhau nỗ lực nhất trí đoàn kết
thì mới có thể làm cho Phật giáo hưng thịnh trở lại. Cho nên
có câu rằng: “Đoàn kết là sức mạnh.” Chúng ta không nên phân
tán rời rạc như những hạt cát trên mâm, cũng đừng nên có
quan niệm “tụ thủ bàng quan,” chỉ biết khoanh tay thờ ơ đứng
nhìn. Là
đệ tử Phật, một khi đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình, chúng
ta lại càng không nên có tâm ỷ lại mà nghĩ rằng: “Dù sao cũng
đã có người hoằng dương Phật Pháp rồi, tôi bất quá chỉ là
một phần tử thì có ảnh hưởng gì đâu!” Nếu ai ai cũng có
tư tưởng như vậy thì đến bao giờ Phật giáo mới được
phục hưng, được vẻ vang đây? E rằng sẽ không bao giờ! Trong
thời đại này, nếu trên thế giới không có ai chân chánh phát
tâm tu hành để làm người lãnh đạo, e rằng Phật giáo nhất
định sẽ suy sụp dần dần rồi đi đến chỗ diệt vong. Chúng
ta đã là Phật tử thì nên tận tâm tận lực lo cho Phật giáo.
Trong thời kỳ hoằng dương Phật Pháp, chúng ta nên dõng mãnh
tiến tới, không nên nhát gan lo trước lo sau, cũng đừng sợ người
ta ghen ghét, hay sợ bị người khác gây chướng ngại, vì đó đều
là khảo nghiệm thử thách đấy thôi. Bởi một khi trải qua lò
lửa hồng tôi luyện thì cũng phải ngàn lần nung nấu, trăm lượt
trui rèn mới thành được thép tinh, đó gọi là: “Ngật
đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân.” Chịu
được cực khổ trong cảnh khổ mới là hơn người. Đó là
lời của người đi trước. Chúng ta nên thành tâm cống hiến
cho Phật giáo, nên đem ý chí kiên cố và quyết tâm chân thật
của mình để làm Phật sự. Được như vậy, Phật giáo mới có
thể mỗi ngày một chuyển biến tốt đẹp trở lại. Vạn
Phật Thánh Thành là đạo tràng tu hành chân chánh. Mọi người
đều biết chúng ta tuyệt đối không phải là hạng người lừa
gạt, giả dối. Cho nên chúng ta phải thật lòng y giáo phụng hành,
chứ đừng mang mặt nạ để dối gạt người đời. Chúng ta cũng
không nên có ý tưởng tham muốn những chuyện viển vông, xa
rời thực tế. Mình biết bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, như vậy
mới đúng là bổn phận của người tu hành. Nếu chúng ta chỉ
biết nói suông mà không chịu làm, thì đó chỉ là những lời nói
đầu môi chót lưỡi, thật không tốt chút nào. Như vậy chúng
ta làm sao có hy vọng phục hưng Phật giáo trở lại cho được?
|