![]() ![]() |
Nỗi Niềm Đau Xót Suốt Một Đời Dương Quả Đồng
Phải
chi thuở trước tôi không phá thai thì hôm nay đã có thêm một
sinh mạng sống trên cõi đời này, cho nên về cơ bản, tôi không
có cách gì để làm một bà mẹ đáng tự hào cả bởi thâm tâm
mãi nuôi một niềm đau xót đầy hổ thẹn. Tháng
10 năm 1988, tôi đã làm một việc mà suốt đời phải ân hận.
Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp Trung Học, khi biết mình đã
mang thai, trong lòng lo ngại chuyện nầy sẽ khiến mẹ tôi xấu
hổ, thế nên tôi chẳng hề hé môi cho người thân trong nhà hay
biết, liền đi tìm cô bạn thân để bàn tính. Cô bạn liền mách
rằng cô ấy biết nơi có thể phá thai. Chúng tôi bèn cùng nhau
đi đến một nhà thương tư. Sau vỏn vẹn 30 phút đồng hồ
phẫu thuật, mọi việc đã
xong xuôi (kể cả kết liễu tánh mạng một sanh linh). Sau
khi chuyện xảy ra rồi, tuy ban ngày chẳng ai để ý thấy tôi có
bất kỳ thay đổi gì, nhưng đêm nào tôi cũng khóc và nói với
cái mạng sống kia những lời xin lỗi, khóc đến ngủ thiếp đi.
Lòng tôi một mực áy náy xót xa, tôi thật là có tội với con
trẻ. Trải qua nửa năm, tâm tư tôi mới từ từ lắng dịu.
Cuối cùng, tôi chia tay với người bạn trai bởi vì mỗi khi nhìn
thấy người đó, tôi lại sực nhớ mình là một người mẹ tàn
nhẫn, đã cướp đoạt quyền sinh tồn của một đứa bé. Ba
năm sau, tôi gần như quên bẵng chuyện xưa. Có một buổi
chiều, tôi và người bạn cùng khóa tan học đang đi xe đạp
về nhà, thì gặp phải tai
nạn tại ngã tư đường và
tôi bị trượt vấp ngã giữa đường, hậu quả không đáng lo
ngại lắm. Nhưng khi vừa đứng dậy bước sang bên lề đường,
tôi giật mình hoảng hốt vì ở ngay con lộ nhìn thẳng qua là ngôi
y viện, nơi tôi đã đến phá thai. Lúc đó tôi kinh hãi thầm nói:
“Thật quá trùng hợp!” Lại
thêm nửa năm sau, tôi quen người bạn trai mới, anh ấy dẫn
dắt tôi đến với đạo Phật, khuyến khích tôi học Phật Pháp.
Sau khi học Phật pháp, tôi mới biết mình đã phạm tội lớn
nhất trên đời. Dẫu sao cũng không còn có cách gì cứu vãn
lại được! Duy chỉ có thể nhờ vào việc tụng
Kinh hồi hướng hoặc tham gia các khóa lễ, lập bài vị cầu siêu
cho đứa bé để tỏ lòng ăn năn sám hối của mình. Hiện nay tôi
đã kết hôn và có con, nhìn thấy con mình khỏe mạnh trưởng thành,
trong lòng tôi thường hồi tưởng rằng nếu thuở ban đầu tôi
không phá thai, thì hôm nay cũng có thể đã có thêm một sinh
mạng đang sống trên cõi đời này! Vì thế tôi hoàn toàn không
thể nào tự hào là một bà mẹ, tận đáy lòng tôi vĩnh viễn
mang một niềm đau xót đầy hổ thẹn! Vào
hạ tuần tháng tư năm 2007, tôi nằm
mơ thấy một Pháp Sư đang xuống tóc cho một cư sĩ, và Đại Lão
Hòa Thượng Tuyên Hóa đi ngang qua gần đó. Tôi rất mừng khi
thấy Ngài, liền vội bước theo sau cho kịp. Đến khi Ngài đi vào
một ngôi Đại Điện, có hai vị Pháp Sư đang canh giữ tại
cửa, trước mặt tôi có một vị cư sĩ định vào nhưng bị ngăn
cản; tôi cũng không ngại, chỉ muốn vào đó để theo cho kịp
Ngài, ngạc nhiên thay là họ không cản tôi lại. Sau
khi tôi đã vào trong ngôi Đại Điện, không khí bên trong thật vô
cùng trang nghiêm tĩnh lặng, nhưng tôi chẳng thấy bóng dáng của
Hòa Thượng đâu cả. Lúc ấy lòng tôi rất lo lắng và nôn nóng,
chỉ có một niệm khởi lên trong đầu là: “Nếu như để lỡ
mất cơ hội này, chắc tôi chết mất.” Kế đó, tôi cúi đầu
quỳ mọp sát đất mà khóc lóc. Khi đó, đột nhiên nghe thấy trên
không có tiếng nói vọng lại: “Hãy tha thiết cầu xin sám
hối!” Ngay lúc đó tôi liền giật mình tỉnh giấc chiêm bao.
Sau khi tỉnh giấc, cảm giác kinh hoàng hớt hải trong mộng vẫn
còn rõ như thật, cứ thế nước mắt tôi tuôn trào không thể
cầm lại được, trống ngực đập dữ dội, đó là vào lúc 7
giờ sáng. Tâm
trí tôi cứ mải suy đi nghĩ lại: “Tha thiết cầu sám hối” là
gì? Phải làm cách nào mới có thể “Tha thiết cầu xin sám
hối” vậy? Tôi nghĩ đây là cách mà Hòa Thượng muốn cứu độ
tôi, tôi cần phải trân trọng cơ may mình có được và không
thể nào bỏ lỡ. Sau đó, tôi gọi điện thoại thỉnh giáo một
vị Sư Cô, nhờ chỉ dạy tôi nên làm gì để “Tha thiết cầu
xin sám hối”? Sư Cô đã từ bi dạy bảo tôi lễ bái “KINH
PHẬT THUYẾT PHẬT DANH (Sám Hối Hồng Danh Chư Phật). Thật kỳ
diệu, khi tôi gọi điện thoại đến Vạn Phật Thánh Thành thì
ở đó đang cử hành Khóa Lễ Bái Sám Vạn Phật và đang lễ
tụng Kinh này. Sau
ngày tôi học Phật pháp, ngoại trừ việc sám hối nghiệp mà mình
đã tạo do phá thai, tôi thường hay nghĩ tại sao tôi không biết
Phật pháp sớm hơn một chút? Bởi nếu thế thì tôi đã không
phạm phải tội lỗi tày trời như vậy. Thượng Nhân đã từng
bảo xứ Đài Loan mang nghiệp sát rất nặng, quá nhiều người
phá thai, tôi chẳng may lại là một người trong số đó! Tôi có
ý muốn đem kinh nghiệm bản thân ra để chia sẻ, cảnh tỉnh
mọi người rằng ngàn vạn lần chớ nên khinh thường việc phá
thai tạo nghiệp sát! Lấy điều khổ sở khi phải sanh con lúc chưa
được cưới hỏi rồi đem so sánh với cái quả báo của tội sát
sanh thì cái khổ đó thật ít ỏi, chẳng thấm vào đâu. Trên đời
này chẳng có việc gì là không thể giải quyết được, muôn ngàn
lần chớ nên chọn cách phá thai, sinh mạng mất đi rồi thì sẽ
không bao giờ có thể lấy lại được! Phá thai rồi dù tôi có
muốn quên đi cũng không làm sao có thể quên được, và suốt
cuộc đời tôi cũng không có cách gì có thể chuộc lại lỗi
lầm này! Trích:
Những Vong Linh Thai Nhi Vô Tội
|