Giữ Cửa
Thửa xưa có một người có việc cần đến
phương xa, khi sắp đi, kêu người nô bộc dặn:
- Con ở nhà phải coi chừng cửa nẻo cho cẩn
thận và xem lại dây đang buộc con lừa có chắc chắn không, đừng
để nó sút dây chạy mất.
Sau khi người chủ đi rồi, ngày nọ xóm gần có
đờn ca xướng hát rất vui tai. Người nô bộc biết có đám hát
vui như thế, trong lòng rộn rực không yên, muốn đi xem hát. Bây
giờ y bèn gỡ cửa buộc trên lưng lừa, dắt lừa đi xem hát. Sau
khi người nô bộc đi rồi, kẻ trộm vào nhà vơ vét hết đồ đạc,
tiền của, không còn một món. Khi người chủ trở về thấy trong
nhà đồ đạc, tiền của bay đi đàng nào sạch trơn, rất làm quái
lạ, liền tra gạn người nô bộc rằng:
- Tại sao có việc lạ đời như thế?
Người nô bộc trả lời:
- Ông chủ bảo tôi giữ cửa, xem chừng dây
buộc lừa, giờ đây ba món ấy đều còn đủ, không sót một vật
nào. Ngoài ra tất cả tôi đều không biết.
Người chủ nghe thế tức giận vô cùng, nổi cơn
thịnh nộ trách người nô bộc rằng:
- Ngươi là đồ ngu ngốc, bảo ngươi giữ cửa,
chính là vì giữ những tài vật trong nhà, bây giờ tài vật đã
mất hết, còn lại những cánh cửa dùng vào việc gì?
(Kinh Bách Dụ
Như Huyền dịch)