![]() ![]() |
![]() |
Lời Cảnh Tỉnh Sư Cô Chứng Nghiêm Sư Cô Chứng Nghiêm (Master Cheng Yen) quê quán ở tỉnh Ðài Trung, Ðài Loan. Năm 23 tuổi cô xuất gia, sống đời thanh đạm tu hành. Vào thời ấy vì hoàn cảnh khó khăn, cô đã phải làm nhang, đèn cầy, đậu hủ, bán để giúp chùa và duy trì sinh hoạt cá nhân. Thấy sự khổ sở của đồng bào, cô đã phát đại nguyện hành đạo bồ tát để cứu tế chúng sinh. Với đại nguyện và tinh thần vì người quên mình, nhiều nhân duyên bất khả tư nghì đã cảm ứng, để đến năm 1966, cô thành lập Từ Tế Công Ðức Hội (Buddhist Compassion Relief Tzu Chi Foundation) http://www.tzuchi.org. Thế rồi trãi qua hơn ba mươi năm cần khổ phục vụ, hội đã giúp không biết bao nhiêu người nghèo khổ bịnh tật và vì vậy hội đã trở thành một trong những tổ chức từ thiện cung ứng nhu cầu về y tế, phục vụ, giáo dục, văn hóa tích cực nhất ở Ðài Loan. Hiện tại Buddhist Compassion Relief Tzu Chi Foundation đã có chi nhánh tại Nam Phi, Á Căn Ðình, Bỉ, Hoa Kỳ cũng như Nhật Bản, Thái Lan... Sư Cô được trao tặng Ramon Magsaysay Award năm 1991 và cũng đã được đề nghị lảnh giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1993. Những lời khuyên sau đây là lời cô bản thân kinh nghiệm, nói lại cho chúng ta để đối diện với hoàn cảnh thực tế mỗi ngày. (tiếp theo) Phần
10 NHẸ
MÀ CŨNG NẶNG Giữa
lời nói và thanh sắc Người
ta tiếp xúc nhau ai cũng dùng âm thanh sắc tướng làm phương
tiện. Lời nói là thanh, thái độ là sắc. Khi nói chuyện
với người: lời nói nên nhẹ nhàng, tinh tế. Khi đối đãi
người: thái độ cần khoan nhu tươi cười. Một
lời nói không thích hợp sẽ làm người nghe sinh lòng
bực bội bài khích. Vì vậy bạn nên nói cho thích đáng,
đúng lúc đúng việc. Nói dư một lời hay thiếu một
lời đều dở. Khi
nói năng, bạn phải cẩn thận, uyển chuyển. Ðối với
người tri âm, bạn chẳng cần dài dòng tâm sự, y cũng
thấu hiểu bạn rồi. Ðối với kẻ chẳng phải tri âm thì
dù bạn kể lể tỉ mỉ tới đâu cũng vô ích. Khi
dạy dỗ kẻ khác, bạn phải chia ra trong và ngoài. Bên ngoài
bạn phải nhu hòa mềm dịu. Bên trong bạn phải chân chính. Khi
miệng nổi nóng thì dù tốt tới đâu, bạn cũng chẳng
được xem là người tốt. Chuyện
gì nghe rồi, bạn kể lại chuyện ấy thì phải cho đúng
với bối cảnh thực tế cuả chuyện đó. Chớ nên chỉ
tuyển chọn nghe câu này, nghe câu kia rồi ráp chúng lại
thành lời sắc nhọn đâm xóc tim người. Lời nói ác ôn
như thế tổn thương người nghe, chẳng gì cứu vãng
nổi. Không
nên dùng cái miệng biết nói năng này nói chuyện thị
phi, tạo khẩu nghiệp. Cũng chớ nên dùng tấm thân biết
hoạt động này ăn uống chơi bời, đắm luyến vật
dục. Khi
nghe lời nói tốt lành, mình nên như miếng xốp (foam:
một vật liệu có khả năng thấm nước): gặp nước thì
lập tức hút vào. Khi nghe chuyện thị phi ở đời, mình nên
như đá xi măng: nước chảy qua rồi, nó liền khô. Ðối
diện ( chịu đựng, nhẫn nhịn) lời nói thô ác, độc
hại: đó cũng là một pháp môn tu hành. Không
nên tranh chấp chỉ vì chuyện thị phi, nhân ngã, bỉ
thử. Lời nói đem ra cân thì nhẹ hìu; nhưng nếu thiếu
chút cẩn thận thì (lời nói) có thể đề nặng trình
trịch lên tâm người ta. Bạn cũng nên tự phản tỉnh ( tìm
đáp án nơi chính mình, đừng trách kẻ khác, đừng đổ
thừa) , tự huấn huyện, đừng để mình dễ dàng bị
lời nói của kẻ khác làm tổn thương (chạm tự ái). Trong
sinh hoạt hàng ngày, mình nên thường tử cảnh giác, thường
tự phản tỉnh. Phải nhớ: rộng lượng đối với người,
tế nhị trong lời nói. Làm vậy thì bạn có thể
hóa giải tâm trạng hàm độc (oán ghét, tức, hận,
thù hằn trong lòng), viên dung tất cả chúng sinh. Khi
nội tâm an bình, yên lặng va vui vẻ, đầu óc thảnh thơi
thì bạn khảo sát tư duy mọi sự hết sức rõ ràng. Nói
ra lời gì cũng sẽ hữu lý. Dùng
tâm nhãn (con mắt trong lòng) thanh tịnh để nhìn người
thì bạn sẽ chẳng có va chạm xích mích với ai cả. Âm
thanh thì vô hình, vô lượng; Hinh sắc chỉ là tướng
giả: đừng để
chúng
lấn át tâm nhãn của bạn. Dùng
lỗ tai thanh tịnh để tiếp nhận lời nói thanh tịnh. Dùng
tánh nghe viên thông để hấp thụ thiện âm khắp trần
gian. Một
lời nói là trọng. Nói ngàn lời vô ích. Lời nói có
trọng thì mới đáng tín nhiệm, tin cậy sâu dày. Tin cậy
có sâu dày thì mới có công dụng lớn. Cái
đẹp của nhân tánh không gì bằng lòng thành. Lòng thành
là nguồn cội của mọi thiện pháp. Cái quý của nhân tánh
không gì hơn đức tin (cũng la sự tín nhiệm, sự đáng
tin cậy). Ðức tin, sự tín nhiệm là gốc, là
nền tảng để người ta lập thế, tạo dựng sự
nghiệp. Lòng
thành mà bất nhất thì tâm chẳng sao giữ vững. Tín tâm
mà bất nhất thì lời nói chẳng dùng vào đâu. Người xưa
nói : Áo quần, ăn uống có thể thiếu, song không
thể mất lòng thành và đức tin. (còn
tiếp)
|