![]() ![]() |
Vietnamese|English Ăn
Chay – Không Ăn Chay Lúc
Phật tại thế chủ trương người phải ăn chay, nhưng điều
này không bó buộc. Vì
sao? Bởi bấy giờ nhiều người thích vị ngon, nếu bắt
buộc họ phải ăn chay, e họ không dám xuất gia.
Nhân đó lúc bấy giờ Phật có châm chế cho đệ
tử thích ăn thịt, Ngài cũng không nói lý do gì.
Người xuất gia là người ăn uống đơn giản, không
phải kẻ tham ăn, nên mới nói: “Người ta cúng dường
thứ gì, ta ăn thứ đó” Người tham ăn thời chọn nầy
chọn nọ. Cứu
cánh của việc ăn thịt hay không ăn thịt có gì không
giống nhau? Ăn thịt,
lòng dục nhiều, vọng tưởng nhiều, không dễ dàng an định.
Không ăn thịt thời ham muốn ít, cho là đủ, không
có vọng tưởng gì nhiều, khí huyết thanh thuần, không
bị ô trọc. Trong
thịt có chứa nhiều chất độc, bởi nó xuất sanh từ nơi
ô uế, cho nên người ăn thịt không dễ dàng trì giới,
không dễ dàng khai mở trí tuệ, không dễ dàng chứng đắc
tam muội; không giữ giới thời vọng tưởng chờn vờn,
rồi không giữ được qui cũ, không thể an định, đi, đứng,
nằm, ngồi đều bất an. Đã
không được an định thời không thể có chân chánh trí
huệ. Có chân chánh trí
huệ thời bất cứ vấn đề gì cũng không xảy ra.
Ăn thịt là đi vào con đường ngu si, không ăn thịt
thời đi trên con đường trí tuệ.
Chổ không đồng là ở đây. Ai
muốn có chân chánh trí huệ, thời ít ham muốn, dễ cho là
đủ. Nếu ăn nhiều
thịt, đem thịt của chính mình và thịt heo lập thành công
ty hữu hạn, tương laii không biến thành heo thời là
chuyện lạ đấy! Ăn
nhiều thịt bò thời thành công ty hữu hạn thịt bò.
Chỗ nào cũng thịt bò tương lai có khả năng biến
thành bò. Cho đến ăn
thịt chó biến thành chó. Ăn
thịt chuột biến thành chuột.
Quí vị ăn thịt gì, thân thể của quí vị bởi nhân
duyên nầy nên sanh tồn, lâu dần lâu dần, sẽ biến thành
giống đó. Bởi trong
thân thể quí vị có khí huyết của heo, có khí huyết
của bò. Huyết đó
sẽ biến thành huyết, khí đó biến thành khí, thịt đó
cũng biến thành thịt. Người
có trí phải nghĩ kỷ điều nầy! Giảng
ngày 22 tháng 1 năm 1984 Quả
Báo Sát Sanh Việc
cừu oán lớn nhất trên thế giới không qua được sát
sanh. Giết người đền
mạng, thiếu nợ trả tiền.
Anh giết cha, anh của người ta, người ta phải
giết cha, anh của anh. Đó
là chuyện tàn sát lẫn nhau, không bao giờ chấm dứt.
Bởi giết người quá nhiều, cho nên quả báo đến
rất mau, gọi là báo ứng nhãn tiền.
Người thời nay vì sao phát sinh nhiều chứng bệnh
lạ, thầy thuốc cũng đành bó tay.
Thế thời làm thế nào đây?
Phải thành tâm sám hối, sửa lỗi lầm tự làm người
mới, làm nhiều việc công đức cho chúng sanh, mới có
thể tiêu trừ nghiệp chướng.
Nếu không làm như thế e rằng không dễ gì được
tốt đâu. Đó là chân
lý, không phải mê tín. I
- Mụt nhọt mặt người đời hiện tại. Hôm
nay giảng hai công án về sát sanh.
Vào khoảng trước sau năm 1945, tại chùa Thừa Thiên,
tỉnh Tô Châu, Trung Quốc có vị hòa thượng trụ trì.
Tuy vị nầy là người theo đạo Phật, nhưng tin
ngoại đạo, trong chùa miếu thờ Tiên Hồ Ly.
Do đó hồ ly ở vùng miếu nầy ra vào tự do, không
bị xua đuổi, nó cũng không sợ người.
Người và hồ ly ở chung, bình an vô sự.
Lúc đó, Hòa Thượng Đại Minh làm thủ tọa ở đây,
đang bế quan duyệt đọc đại tạng kinh.
Hồ ly cũng đến phòng hòa thượng đồng tu.
Thủ tọa duyệt kinh, nó nằm ngủ trên tấm đệm
thủ tọa lạy Phật. Khi
thủ tọa đến lạy Phật bảo nó: “Ta muốn lạy Phật,
mầy ra ngoài đi!” Lúc đó hồ ly lửng thửng bước ra
khỏi phòng. Chờ khi
thủ tọa lễ xong, nó lại vào, dĩ nhiên là ngủ trên
tấm đệm bái Phật. Ngày
nào cũng như thế trải qua thời gian dài, hai bên thành như
bạn đạo. Một
ngày kia, hòa thượng thủ tọa có chút nóng tính, muốn bái
Phật bèn bảo nó: “Mầy phải ra ngay, không ta đánh
chết mầy!” Hồ ly trưng mắt nhìn như không lý đến hòa
thượng, nó tiếp tục nhắm mắt, ngủ tiếp.
Nó nghĩ đại khái: Người tu hành chân chính, từ bi
là hoài bảo, phương tiện làm cửa ngỏ, cho nên không đi. Bấy
giờ, thủ tọa tức giận: “Há như thế sao!
Khách đoạt ngôi vị chủ đơn giản vậy sao, ta đánh
chết mầy!” Nói xong
lấy cây thước vuông uy hiếp nó, buộc nó phải đi.
Hồ ly không lý gì đến cử động nầy, thủ tọa còn
cơn nóng vung thước vuông đánh hồ ly, không ngờ trật
tay đánh vỡ đầu hồ ly, não máu chảy ra đỏ cả tấm
đệm bái Phật, thế là nó bị đánh chết.
Thủ tọa phạm tội sát sanh, lòng vô cùng hối
hận, không biết giải quyết thế nào cho ổn.
Nghiệp tội nầy làm sao tiêu đây?
Nghĩ quanh nghĩ quẩn, nghĩ không ra cách nào.
Bổng nhiên linh cơ mấp máy, như có tiếng ai vừa nói,
đánh chết hồ ly, đem thịt nó cho người chung quanh ăn,
nghiệp tội sẽ hết. Cuối
cùng lóc da hồ ly, đem thịt cho người làm công ăn.
Thủ tọa cho rằng như vậy đã giải quyết xong. Không
ngờ bảy ngày sau, linh hồn hồ ly nói với thủ tọa: “Tôi
đã đến Diêm Vương cáo
tố ông, ông phải đền mạng cho tôi.”
Thủ tọa sau khi ngồi thiền nghe như vậy, kinh
khủng muôn phần, cuối cùng phải niệm chú Đại Bi.
Bởi sức gia trì của chú, hồ ly không thể tiếp
cận thân thể của hòa thượng, cho nên không làm hại
được ông, nhưng nó không bỏ đi, lúc nào cũng đến
quấy nhiễu ông. Sau
bảy ngày hồ ly biết không thể báo cừu, bèn tìm viện
binh. Quí vị nghĩ
thử xem, nó mượn binh nào đây?
Đó là âm hồn của binh sĩ Nhật Bổn chết trong
trận Nhật Bổn xâm lăng Trung Quốc.
Hồ ly chiêu tập rất nhiều binh đội đến, hướng
vào thân thể thủ tọa dùng đạn pháo bắn vào, oanh kích
rất nhiều ngày cũng bắn không trúng thân thể của thủ
tọa. Vì sao?
Vì thủ tọa đem hết tinh thần tụng chú Đai Bi, không
rời thiền sang, đạn pháo chỉ rơi bốn bên của thủ
tọa, cho nên bắn hoài không trúng. Thủ
tọa không ăn không uống nhiều ngày, thực tại sức cùng
lực kiệt, trong một lúc tinh thần hốt hoảng, đầu gối
bên phải bị pháo trúng, âm binh Nhật Bổn bèn thối lui.
Thủ tọa giải trừ được trận pháo kích up hiếp,
lòng rất sung sướng, cho rằng vô sự.
Vừa mới nghĩ như thế, cảm giác bị pháo trúng phát
đau, cúi đầu nhìn xuống, đầu gối có mụt nhọt giống
mặt người, có miệng, có răng, vừa sưng vừa đau, không
thuốc nào chửa khỏi. Môt
ngày kia, người chung quanh nói với ông: “Lấy thịt mỡ
đắp lên miệng mụt nhọt, có thể bớt đau”, ông làm
nhiên quả nhiên có hiệu quả.
Nhưng khi thịt bị mụt nhọt mặt người
ăn hết, lại bắt đầu đau.
Cứ như thế hành hạ hoài, khổ không chổ nói.
Trải qua nhiều ngày đau khổ, thủ tòa giác ngộ
chỉ có tiêu trừ nghiệp chướng mới khỏi khổ.
Cuối cùng nhận chân tu hành, không để ý đến đau
đớn. Ông cố nhịn
trăm phương khổ sở, nhất tâm bái Phật, sám hối
nghiệp sát, trải qua ba năm mới thuyên giảm. Vị
hòa thượng thủ tọa nầy là vị Hòa Thượng đi tham
học bái phỏng các bậc tu hành Thiện tri thức khắp nơi.
Ông từng triều bái tứ đại danh sơn (Ngũ Đài Sơn,
Nga Mi Sơn, Cửu Hoa Sơn, Phổ Đà Sơn) cho đến bát đại
tiểu sơn trong thiên hạ. Tuy
có lỡ tay đánh chết hồ ly, cũng đã sám hối bái Phật
mới tiêu trừ nghiệp chướng.
Do đó phải biết, nghiệp báo sát sanh thật là tệ
hại. Các vị chú ý,
cần phải làm nhiều công đức phóng sanh.
Nếu vô ý sát sanh, sẽ mắc bệnh lạ lùng, không cách
nào chửa trị, hoặc thành người tàn phế, trọn đời khó
chịu! 2
- Mụt nhọt mặt người đời quá khứ. Thời
vua Ý Tông đời Đường, có vị Quốc Sư, tên là Ngộ
Đạt Thiền Sư. Khi ông
ở chùa Cư An, Trường An giảng kinh, vua Ý Tông thân hành
đến dự thuyết pháp, đặc biệt cúng dường một tòa
trầm thủy đàn hương. Lúc
bấy giờ, quốc sư sanh tâm kiêu ngạo, tự nhận mình là
cao tăng nhất đời nầy. Không
ngờ vừa có vọng tưởng, hộ pháp long thần liền rời
khỏi ông. Bấy giờ
trái chủ mười đời của ông ta nhân cơ hội nầy tìm cách
báo thù, đánh vào ống quyễn ông một cái.
Từ đó, đầu gối ông phát mụt nhọt có hình mặt
người, có lông mi, có mặt, có miệng, có răng, mỗi ngày
đòi ăn thịt, uống rượu.
Nếu không cho thịt
rượu, mụt phát đau đớn, khổ không thể tả.
Cả đám y sư bó tay chịu thua.
Quốc Sư Ngộ Đạt, lúc chưa hiển đạt, có một năm
ngụ tại chùa có vị tăng phát một mụt độc quái ác,
miệng nhọt chảy nước, chảy máu,
mười phần dơ bẩn, vả lại mùi xông hôi thúi,
khiến người người tránh xa, không ai dám gần.
Lúc đó Thiền Sư Ngộ Đạt trú ngụ cách có một
cửa sổ, ngày ngày chiếu cố, không ngại mùi hôi thúi
phục dịch vị tăng nầy. Không
cần biết đến thời gian, hết hè sang thu, khí hậu trở
lạnh, mụt độc của vị tăng dần dần thuyên giảm.
Lúc sắp chia tay, vị tăng có bệnh nói với Thiền Sư
Ngộ Đạt: “Cám ơn ngài chiếu cố, ngày sau nếu ngài có
chuyện gì nan giải, có thể đến Mông Sơn, Tứ Xuyên tìm
tôi, trên núi có hai cây tùng to để ngài dễ nhận.
Tên tôi là Ca Nặc Ca”. Thiền
Sư Ngộ Đạt hồi tưởng lại chuyện cũ, bèn lên Mông Sơn
tìm vị sư bị mụt độc khi trước.
Từ xa trông lên lưng chừng núi, đã thấy hai cây tùng
cao ngất tận chín tầng mây.
Đến trước hai cây tùng, phát hiện có một ngôi
tự viện bằng vàng xanh rực rỡ, định tìm vị tăng,
thời đã thấy ông nầy đứng trước cửa chùa mĩm cười
đưa ông vào. Thiền Sư
Ngộ Đạt đảnh lễ xong bèn kể đầu đuôi nỗi khổ
của mình. Vị tăng bày
thiền sư sáng mai xuống con suối dưới hốc đá rửa đi,
thời bệnh khỏi. Sáng
ngày thứ hai, tiểu đồng đưa ông đến con suối dưới
hốc đá. Đang lúc
rửa ráy vết nhọt, mụt nhọt miệng người phát ra
tiếng nói: “Không cần nữa!
Giữa chúng ta có đoạn
cừu oán chưa hết. Ngài
là cao tăng, đọc nhiều, hiểu rộng, nhất định có đọc
qua sử Tây Hán, chắc biết chuyện Viên Án chém Triệu
Thố không? Viên Án là
ông bây giờ, còn Triệu Thố chính là tôi.
Ông tu đã mười đời, tu hành chân chính, tôi không
tìm được dịp báo cừu. Hiện
nay ông sanh tâm kiêu mạn, khiến tôi có cơ hội, may có Tôn
giả Ca Nặc Ca giàu lòng từ bi, hóa giải oán cừu giữa
chúng ta. Tôn giả đã
dùng phép tam muội rữa tôi, từ nay về sau, không còn oán
hận ông.” Quốc
Sư Ngộ Đạt sau khi nghe hồn phiêu phách tán tận chín
tầng mây, cấp tốc vốc nước rửa mụt độc, đau nhói
tận xương, hôn mê bất tỉnh.
Một thời gian lâu ông mới tỉnh, nhìn đầu gối không
còn thấy dấu vết mụt độc nữa.
Bấy giờ mới biết vị tăng đó là thánh, những tưởng
trở lại chùa lễ bái, vừa quay đầu lại, chẳng thấy
chùa đâu cả. Cuối cùng
lấy cỏ bện lều, sớm chiều lễ tụng, tu phép sám
hối, cho nên nay mới có bản Từ
Bi Tam Muội Thủy Sám. Hai
công án kể trên, đại đồng tiểu dị, khiến người
cảnh tĩnh nhân quả báo ứng mảy may không sai sót.
Chuyện trên là báo ứng ngay đời nầy, chuyện dưói
báo ứng sau mười đời. Tóm
lại, nghiệp duyên thành thục, thời khắc đến, rốt
lại phải chịu quả báo. Hôm
nay giảng công án nầy, để mọi người hiểu sát sanh có
hại, không nên xem chuyện đó là trò chơi.
Hiện nay khoa học càng tiến bộ, võ khí giết người
càng tệ hại hơn nữa. Trùng
trùng nhân quả làm sao tiêu trừ đây?
Hiện tại thế giới khói đen chướng khí, một
cuộc đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, quỉ oán
hờn mượn cơ hội nầy trả thù.
Cho nên nói oan oan tương báo, biết bao giờ mới
hết? Ngoại trừ không
sát giới; nếu không, vĩnh viễn không có lúc nào an
tịnh. Giảng
ngày 15 tháng 4 năm 1984
|