![]() ![]() |
![]() |
Lời Cảnh Tỉnh Sư Cô Chứng Nghiêm Sư Cô Chứng Nghiêm (Master Cheng Yen) quê quán ở tỉnh Ðài Trung, Ðài Loan. Năm 23 tuổi cô xuất gia, sống đời thanh đạm tu hành. Vào thời ấy vì hoàn cảnh khó khăn, cô đã phải làm nhang, đèn cầy, đậu hủ, bán để giúp chùa và duy trì sinh hoạt cá nhân. Thấy sự khổ sở của đồng bào, cô đã phát đại nguyện hành đạo bồ tát để cứu tế chúng sinh. Với đại nguyện và tinh thần vì người quên mình, nhiều nhân duyên bất khả tư nghì đã cảm ứng, để đến năm 1966, cô thành lập Từ Tế Công Ðức Hội (Buddhist Compassion Relief Tzu Chi Foundation) http://www.tzuchi.org. Thế rồi trãi qua hơn ba mươi năm cần khổ phục vụ, hội đã giúp không biết bao nhiêu người nghèo khổ bịnh tật và vì vậy hội đã trở thành một trong những tổ chức từ thiện cung ứng nhu cầu về y tế, phục vụ, giáo dục, văn hóa tích cực nhất ở Ðài Loan. Hiện tại Buddhist Compassion Relief Tzu Chi Foundation đã có chi nhánh tại Nam Phi, Á Căn Ðình, Bỉ, Hoa Kỳ cũng như Nhật Bản, Thái Lan... Sư Cô được trao tặng Ramon Magsaysay Award năm 1991 và cũng đã được đề nghị lảnh giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1993. Những lời khuyên sau đây là lời cô bản thân kinh nghiệm, nói lại cho chúng ta để đối diện với hoàn cảnh thực tế mỗi ngày. (tiếp theo) 9.
NGỘ RẰNG TRỜI ÐẤT BAO LA Hiểu
Biết hạnh phúc và tài phú Hạnh
phúc trong đời không có gì làm tiêu chuẩn. Ai được người
quan tâm, được người yêu mến, lại biết quan tâm kẻ
khác: y là người hạnh phúc vô cùng. Trong
thế gian này còn nhiều người bi thảm hơn mình nữa.
Nếu mình có thể phục vụ kẻ khác thay vì được người
ta phục vụ mình thì đó thật là hạnh phúc. Càng
tha thứ cho người ta thì
mình càng có phước. Mở rộng tâm lưọng thì phước
mới lớn được. Tội
và phước trong đời là người mình tự tạo ra cả. Ðáng
sợ nhất là người mà đáng yêu nhất cũng là người. Có
lòng thì có phước. Có nguyện thì có sức mạnh. Tự
mình tạo ruộng phước, tự mình hưởng duyên phước. Chịu
khổ thì khổ hết. Khổ hết thì ngọt ngào lại. Hưởng
phước thì hết phưóc. Phước hết thì bi ai tới. Cầu
phước cầu thọ không bằng cầu bình an. Bình an tức là
thêm phước tăng thọ rồi vậy. Mình
thường nghe nói hai chữ bố thí (xả đắc). Bố thí thì
có phước hơn là thọ nhận. Sự sung sướng chân chính là
cõi lòng thanh tịnh, yên ổn là an vui sau khi mình bố thí. Người
hết sức bình thường mới là người hết sức giàu có. Vật
chất trên đời chỉ là thứ trào lưu (như nước thủy
triều, tới rồi đi không ngừng). Vào thời hòa bình thì
vàng bạc châu báu là của quý. Ðến lúc chiến tranh
loạn lạc thì gạo cơm áo quần mới là của quý. Giá
trị của vật chất thật hoàn toàn do lòng người chuyển
theo (quan niệm về) trào lưu và lòng tôn sùng hư vinh mà
ra. Tiền
tài là vật ngoài thân. Nếu đã là vật ngoài thân, hẳn
nhiên sẽ có lúc nó sẽ mất. Do vậy, khi có tiền, bạn
chứ đắc ý, khi không tiền, cũng chớ bi ai. Suy
nghĩ thấu triệt một chút về đời người: Chẳng có
chuyện gì, vật gì vĩnh viễn là bạn của mình. Dù cho người
mình có thương yêu cách mấy, dù cho tiền tài mình có
nhiều bao nhiêu, rốt cuộc có lúc chúng sẽ rời mình.
Thế thì còn gì nữa mình chưa chịu buông xả? Chẳng
phải có tiền là sung sướng đâu! Nếu tự hỏi lòng,
chẳng gì hổ thẹn thì lòng an ổn nhất. Có thể phục
vụ, đem sức giúp người, cứu người thì mới thật là
tối khoái lạc. Phàm
phu truy cầu tài vật, thánh nhân theo đuổi chân lý. Mọi
thứ vật chất đẹp đẻ trên đời bất quá chỉ làm
thỏa mãn lòng phàm phu tham cầu hư vinh nhất thời mà thôi. Người
không bị sự nghèo hèn làm họ cảm thấy bị thất bại,
dày đọa và kẻ không bị giàu sang khiến cho trở nên kiêu
ngạo xa xỉ hay hà tiện: Cả hai loại người ấy mới là
kẻ thành công. Từ
trong vòng dục vọng, tham muốn vật chất vùng vẫy thoát
ra: nếu ít dục, hết tham thì tự nhiên bạn sẽ thấy
trời rộng đất bằng, sung sướng vô hạn. |