Bài
thơ Ca Ngợi Chư Tăng
do
Hoàng Ðế Thuận Trị viết
Lai
thời hồ đồ khứ thời mê,
Không tại nhân gian tẩu nhất hồi.
Vị tằng sinh ngã thùy thị ngã ?
Sinh ngã chi hậu ngã thị thùy ?
Trưởng đại thành nhân phương thị ngã ?
Hợp nhãn mông lung hựu thị thùy ?
Bất như bất lai diệc bất khứ,
Ký vô hoan hỉ diệc vô bi.
Xưa
kia ngôi vua là địa vị mà không biết bao anh hùng hảo hán
phải thèm muốn, tranh đoạt hay bỏ mạng để giữ gìn.
Kẻ ngồi đặng trên ngôi thiên tử rồi hốt nhiên buông
bỏ ngai vàng thì thật khó nghĩ bàn. Thế nhưng vẫn có
những vị vua, những hoàng đế ở Trung Hoa cũng như ở
Việt Nam đã nhìn suốt chân tướng của nhân sinh, nên đã
phủi tay với vinh hoa, xoay lưng với bụi trần, vứt bỏ
hoàng bào, để đổi vạt cà sa. Ngay nơi tuyệt đỉnh
của quyền qúy danh vọng, bổng phất áo ra đi. Hài lòng
với đạm bạc, tự tại giữa vạn duyên. Ðó chính là hình
ảnh của Hoàng đế Thuận Trị.
Một
phần của bài Thơ ca ngợi chư Tăng, do hoàng đế Thuận
Trị viết, được các anh em trong lớp phiên dịch chuyển
thành Việt ngữ như sau.
Dịch
một:
Lúc
tới mịt mù khi đi mê.
Một đời luống uổng thật ê chề!
Chưa từng sinh, hỏi: ai ta đó?
Sau lúc sinh ra ta chính ai?
Khôn lớn thành người nếu là ta.
Nhắm mắt mông lung lại là ai?
Sao bằng không lại cũng chẳng đi.
Sẽ chẳng mừng vui chẳng khổ gì.
Dịch
hai:
Sanh
đã mù mờ chết càng mê.
Một cuộc đời qua thật uổng ghê!
Khi chưa ra đời là ai thế?
Ðã ra đời rồi lại là ai?
Nếu khi nên người đây là tôi.
Vậy khi đi rồi tôi ai thế?
Chi bằng đừng đến cũng đừng đi.
Thì không mừng rỡ không ai bi.
Dịch
ba:
Ðến
thì si dại đi lại mê.
Uổng cả cuộc đời sinh tại thế!
Chưa từng sinh ta, ai là ta?
Sinh ta ra rồi, ta là ai?
Lớn lên thành người mới là ta?
Nhắm mắt mù mờ lại là ai?
Chẳng bằng không đến cũng không đi.
Thì chẳng vui sướng chẳng buồn chi.

Trở về
trang nhà | Về đầu trang
|