|
Vietnamese|English
Cẩm
Nang Tu Ðạo
Hòa
Thượng Quảng Khâm

Hòa Thượng
Quảng Khâm
2.
Con Ðường Siêu Thoát Của Người Tu
A.
Trước và Sau Khi Thọ Giới
Chưa hiểu thông Phật Pháp mà đã thọ Giới, thì rất
dễ sanh tâm cống cao, ngã mạn.
Bạn chớ mù mù mờ mờ xuất gia, rồi mù mù mờ mờ
thọ Giới. Thọ Giới là vì cầu sám hối, không phải là
lết cái thây đi, lết cái thây về.
Khi
ở Giới-đàn, bạn hãy ít nói, ít cùng người khác trao
đổi (hay phan duyên). Hễ có thì giờ thì hãy lạy
Phật, niệm Phật.
Ở Giới-đàn, người cầu thọ Giới tới từ mọi nơi,
nên luôn luôn đông nghẹt. Phải nhớ rằng, mình đến
đây không phải để thi đua với họ xem ai mặc đẹp hơn,
ở tốt hơn, hay ăn ngon hơn!
Khi đi thọ Giới, nếu bạn chịu khó, nhẫn nại, thì
sẽ nhập Ðạo được.
Phàm chuyện
gì (ở Giới-đàn) cũng rất đơn giản; bạn chớ cùng
kẻ khác so sánh xem ai ăn ngon, ngủ tốt, hoặc chuyện này
ra sao, chuyện nọ thế nào... Thọ Giới là lúc học oai
nghi, quy củ; chứ không phải là lúc bàn luận, nói
chuyện thị phi, tạo khẩu nghiệp.
Sau khi đã thọ Giới, bạn phải hoàn toàn khác biệt so
với lúc chưa thọ Giới--lấy Giới làm Thầy, làm thêm
nhiều khổ-hạnh, quét sạch, sửa đổi hết mọi thói hư
tật xấu, dứt tuyệt mọi ý nghĩ xấu ác.
Bạn phải luôn thường tụng Giới; như vậy mới không
có những thứ ái tình yêu đương lăng nhăng.
Có Giới Luật câu thúc, kềm giữ, thì bạn mới không
dễ làm điều sai, chuyện quấy.
Thọ Giới là thọ sự nhẫn nhục. Khi tai bạn nghe người
ta chưởi rủa hay khiêu khích, chọc tức mình, mà bạn
chẳng để tâm vào, thì đó chính là Giới.
"Giới" là giới nội (tự răn chế mình), chứ
không phải là giới ngoại (kềm chế kẻ khác).
Ngay lúc lòng
bạn vừa dấy lên một ý niệm xấu ác, bạn hãy dùng
Giới Luật để ngăn chận nó lại. Ðó gọi là lấy
Giới làm Thầy.
Cần phải học thuộc Tỳ-Ni Nhật Dụng và ứng dụng
hằng ngày.
B. Vất
Bỏ Danh Lợi
Khi chưa thọ Giới, vì không biết quy củ, Giới Luật, nên
bạn có phạm Giới; đó là không cố ý. Nay đã thọ
Giới; hiểu Giới mà phạm Giới, thì đó là cố ý.
Tội này nặng lắm. Thọ Giới rồi thì phải giữ
Giới, hảy y theo Giới Luật mà tu hành.
Thọ Giới không phải là thọ mấy cái giới-ba (cái
dấu đốt trên đầu). Giới là ở tâm. Do đó, khi biết
mình làm điều gì sai quấy, hãy lập tức sám hối. Khi
bạn trì Giới đàng hoàng, thì sẽ không còn tướng (hay
quan niệm về) nam nữ nữa.
Thọ Giới rồi thì phải đem Giới ra thực hành. Không
phải thọ Giới xong là lên chức Ðại Ðức, Ðại Pháp-sư.
Giữa người tu với nhau không hề có sự phân chia cao
thấp.
Có nhiều kẻ đi thọ Giới lại học được thêm lòng
tham lam. Ðến khi về chùa thì trở nên ham hưởng thụ,
thích ăn ngon, mặc đẹp, ở chỗ tốt; không còn biết gì
về dũng mãnh, tinh tấn nữa.
Trong Giới Luật có dạy rõ quy củ của mọi việc, đến
cả việc của Thầy Chấp-sự. Bạn phải học, đọc cho
thấu đáo, thì mới không dễ phạm sai lầm; và sau này
nếu có ra làm chấp-sự, bạn mới làm việc tốt đặng.
Giới là để răn chính mình; do đó, cầu sám hối cũng
là Giới.
Giữ Giới, nhưng đừng đi tới chỗ cực đoan, chấp trước.
Nếu không, tuy mình có ý giữ Giới mà kết quả lại là
bị Giới đẩy văng đi. Bởi vì, giữ Giới thì không
sanh phiền não (làm cho mình hoặc người khác phiền não,
đau khổ) và không xung đột với kẻ khác.
Khi bạn có tướng mình, tướng người (phân biệt ranh
giới giữa tôi và anh, của tôi và của anh), chắc chắn
bạn sẽ dễ gặp tranh chấp. Tới chùa xuất gia, không
phải là để đấu tranh, cãi vã. Xuất gia thì phải
"thống lý đại chúng", hòa hợp với mọi người;
được vậy thì ai cũng tốt.
Tới chùa xuất gia, không phải là để tranh chấp coi ai
đúng ai sai. Thái độ đó rặt là thứ thế tục, lúc nào
cũng chia ra mình và người.
Ðã xuất gia tu hành thì không cạnh tranh, ganh đua, cũng
không cãi vã hơn thua, ít nhiều, đúng sai...; mấy thứ
đó toàn là "mùi" danh lợi.
Khi Hòa-Thượng nói: "Người xuất gia không được
tham danh hám lợi. Vì hễ có lợi tất sẽ có hại, do đó,
không được nuôi dưỡng lòng ham muốn danh lợi"; thì
có người hỏi: "Vậy như hiện nay, danh tiếng của
Sư-Phụ vang lừng bốn biển thì sao?"
Hòa-Thượng
trả lời: "Ta cũng không hề hay biết gì tới nó, vì
chúng đều là huyễn hóa. Không ai biết gì về mình là
hay nhất!"
Người hỏi
gật gù: "Ðó mới chính là công phu chân thật!"
C. Ðiều
Cái Tâm Này!
Bây giờ các bạn tuy đã xuất gia, song các bạn giống
như ở tại biển cả mênh mông, tìm không ra lối thoát
vậy.
Người xuất gia cần phải vô sở cầu (không có mong
cầu gì cả) và vô sở trụ (không để cho tâm vướng vào
bất kỳ chuyện gì, việc gì, hay quan niệm, tâm trạng,
tình cảm gì).
Bạn phải tu tánh; tức là sửa đổi tánh nết, thói
quen xấu; cũng tức là tu Phật-tánh. Mỗi người, ai cũng
có Phật-tánh thanh tịnh; Phật-tánh này chính là Ðạo.
Bạn nên tùy thuận tánh tình của kẻ khác (chớ sinh
xung đột), hòa hợp với mọi người.
Xuất gia là để trị cái tâm lăng xăng như khỉ, sửa cái
ý chạy rông như ngựa.
Xuất gia thì phải dụng công làm việc trong mọi thời
mọi lúc, phải niệm Phật để điều phục cái tâm.
Người xuất gia nên niệm Phật cho nhiều, không nhất định
là cứ phải ngồi Thiền; bởi vì khi công phu Thiền chưa
chín muồi, bạn dễ bị dính vào ma sự.
Người xuất gia cần phải xả thân--ai chưởi rủa, hạ
nhục, chê bai, dằn vặt, xử tệ..., bạn phải dửng dưng
như không. Phải quét sạch sành sanh mọi quan niệm về
tự ngã (cái "tôi", của "tôi") thì mới
tu hành nổi.
Ðã xuất gia rồi, bạn phải dẹp sạch lòng tham lam ăn
uống, ngủ nghỉ, ở sướng; như vậy thì bạn mới tu
đặng phước, huệ. Ðừng như kẻ tại gia; đầy thứ
tham luyến. Tăng là một trong ba viên ngọc (Tam
Bảo--Phật, Pháp, Tăng). Do vậy, là Tăng (Ni), bạn phải
tu cho giỏi cho tốt; mà duy chỉ có đạm bạc, đơn sơ
thì mới có thể tu hành Giới, Ðịnh và Huệ.
Chùa là đạo tràng công cộng. Những Tăng, Ni từ các chùa
khác lại, nếu họ giữ được quy luật thì đều có
thể ở lại chùa để tu.
Công hạnh của người xuất gia là tu ở sắc, thọ, tưởng,
hành, thức--năm Ấm; tu để khiến chúng đều "không."
Do đó, hãy mặc áo vải thô, ăn cơm đạm bạc. Ðiều này
không có nghĩa là bạn tuyệt thực, mà nghĩa là ăn đủ
no, mặc đủ ấm là tốt rồi; không được tham lam, đua
đòi.
Về chuyện ăn uống; đối với người xuất gia thì ai
cho gì, nấu gì, thì ăn nấy. Không được chấp trước,
kén chọn; không được ham ăn, thích ngon. Ðồ ăn ít
một tí, hư thiu một chút cũng vẫn ăn. Nếu cứ ham ăn,
thích ngon, thì nghiệp của bạn không dễ tiêu trừ đâu.
Nếu bạn còn khởi lòng tham ăn, thì luân hồi thoát không
lọt! Kỳ thật, thức ăn gì nếu đem thử nghiệm thì cũng
có thể tìm ra độc tố. Khi đại-chúng ăn thức gì thì
bạn ăn thức nấy là đủ rồi; đừng sinh bực dọc, khó
chịu quái ngại đủ chuyện.
Người xuất gia đừng bao giờ sợ chết. Chết thì về
Tây phương, càng tốt chớ sao!
Người tu
cần phải có sức mạnh "biến vạn sự thành vô
sự" mới được!
Khoác trên mình tấm cà-sa rồi, bạn phải tu đến chỗ
không còn bị việc gì làm quái ngại, bận tâm. Không quái
ngại, bận tâm về chuyện thế sự; không vướng lòng vào
việc nhân tình... Hết thảy mọi sự, hễ quái ngại là
thừa.
3.
Tự Ðộ
A. Chùa
Thập Phương
Chùa thì ai cũng có thể tới ở để tu được. Kẻ
tới trú phải giữ nội quy do chùa đặt ra. Bạn không
được coi mặt người tốt xấu, rồi tự tiện làm theo
ý mình, muốn cho ai trú thì trú.
Khi có người tới trú ở chùa, bạn không được có tâm
phân biệt, so sánh, chuyên môn kể lể chuyện xấu, lỗi
lầm của người ấy. Làm vậy, bạn sẽ khiến người
tu khó tu. Chỉ cần y tôn trọng, tuân theo nội quy của
chùa là đủ rồi.
Ðừng nên
so sánh, phân biệt vị này là đệ tử của ai, vị kia là
đệ tử của ai. Hễ người nào tuân giữ Giới Luật,
quy củ, thì đều giống nhau hết. Ai ai cũng là đệ tử
của Phật. Nếu bạn cứ chia ra rành mạch rằng:
"Thầy là kẻ ở ngoài tới, tôi là đệ tử của Sư-phụ
ở chùa này..."; thì bạn chẳng phải là thầy tu!
Là người
xuất gia, bạn chỉ cần tu hành cho đúng với giới
Luật. Hễ bạn tu đàng hoàng thì đi tới đâu bạn cũng
được mọi người cung kính, đến cả Thiên, Long, Bát
Bộ cũng ủng hộ, bảo vệ bạn, và chùa ở nơi nào cũng
đều là nhà của bạn!
B. Chỗ
Lầm Lẫn
Khi bạn tu hành, nhất định bạn phải tu ở chùa lớn (đại
tùng-lâm). Tu ở những nơi có đại-chúng đông đúc thì
mới có thể rèn luyện thành bậc nhân tài.
Khi tu, cần phải tu ở chùa lớn, đông chúng. Bởi vì
chỉ ở chốn nhiều người bạn mới biết và học được
kinh nghiệm từ những điểm xấu. Những kẻ xấu ác
trong chùa đều là những kẻ chỉ đường để bạn
biết mà tu tiến bộ hơn. Ða số các Tổ-sư đều xuất
thân từ chỗ làm bếp, trồng rau, chẻ củi... trong chùa.
Chính những chỗ không ai thèm chú ý tới, không ai giành
làm, mới là nơi để bạn tu hành!
Khi bạn tu ở chùa lớn, hãy chịu kham khổ về chuyện
ăn, ở, mặc. Mắt bạn hãy làm như chẳng thấy gì, tai
bạn làm như không nghe gì, giống hệt tên khờ. Cứ
vậy mà tu thì Ðức Hộ Pháp Vi-Ðà chắc chắn sẽ bảo
vệ bạn. Sau này khi bạn đi đến đâu, ai thấy cũng kính
trọng bạn như Phật vậy. Bấy giờ, bạn muốn xây chùa
thì lập tức sẽ có kẻ ủng hộ ngay.
Ngày nay chúng ta đã có một ngôi chùa tốt, một đạo-tràng
lý tưởng để tu hành; bạn chớ có vọng tưởng, tính
toán coi ở chỗ nào còn có chùa tốt hơn.
Khi lòng
bạn không an định thì không cách gì bạn có thể tu hành
được!
Hỏi: Tôi muốn rời chùa này tới chùa khác tu, hiện nay
có ba chỗ; không biết ý Hòa-thượng thì chỗ nào có nhân
duyên với tôi?
Ðáp: Bạn
ra đi là vì tâm bạn không an ổn hay là vì chùa không an
ổn?
Nếu tâm
bạn không an thì dù bạn có chạy tới Tây Phương, bạn
vẫn không an tâm.
Khi tâm bạn
lăng xăng, bứt rứt, chạy rông, mà bạn chuyển nó ngay
tức thời, thì tâm sẽ an định. Do đó, giữ Giới
Luật là việc cực kỳ quan trọng. Hễ bạn giữ Giới
thanh tịnh thì tâm sẽ thanh tịnh. Khi tâm bạn không an
ổn, nhìn việc gì bạn cũng có ngã-tướng (chấp chặt
vào quan niệm về mình và của mình); do đó bạn phải
nhìn mỗi một sự việc đều không phải là ta, và cũng
không phải là của ta.
Muốn tới Tây
Phương, bạn phải tu tới chỗ tâm không còn loạn, tức
là vọng tưởng không ùn ùn nổi lên nữa. Khi đối
diện với bất kỳ chuyện gì, lòng bạn cũng chỉ có
một niệm thanh tịnh, thì đó chính là Tây Phương.
Tâm không
an, thì vọng tưởng cứ lăng xăng mãi. Do vậy, bạn
phải lấy tâm để an tâm; nếu không vậy thì làm sao
"an"? Khi tâm bạn muốn chạy rông, hảy tự hỏi
rằng nó muốn chạy đi đâu.

Trở về
trang nhà | Về đầu trang
|