![]() ![]() |
Vietnamese|English
Hòa
Thượng Tuyên Hóa Tham
Thiền có nghĩa là không khởi vọng tưởng Tham
Thoại Ðầu—Dùng Một Vọng Tưởng Ðể Chế Phục Các
Vọng Tưởng Khác Bây
giờ sắp bắt đầu
Thiền Thất. Ở
Thiền Ðường thì chúng ta không niệm Phật; trong khóa
Phật Thất thì chúng ta không tham thiền. Bây giờ, chúng
ta phải “ đi
cũng Thiền, ngồi cũng Thiền, đứng cũng Thiền, nằm cũng
Thiền’’--nói chung là đi đứng, nằm, ngồi đều tham
Thiền. Trước
kia, kẻ tham Thiền thì chẳng hề khởi niệm; đó gọi là
vô niệm.
Nhất niệm bất sanh, toàn thể hiện,
Lục Căn hốt động, bị vân giá. Nghĩa
là:
toàn thể (chân tâm) hiện,
Sáu Căn bỗng động:
(Phật tánh) bị mây che. Tham
Thiền tức là tham cứu “một niệm chẳng sanh.’’ Tới
đời nhà Minh thì người ta mới áp dụng phương pháp tham
thoại đầu. Nay thì Thiền Ðường nào cũng tham thoại đầu. Có
rất nhiều loại thoại đầu, như: “Ai niệm Phật?’’
Hoặc “Khi cha mẹ chưa sanh ra ta thì mặt mày ta ra sao?
“hoặc “Thế nào là “chẳng có’?’’ v.v... Tham
Thiền là không khởi vọng tưởng gì cả. Thí dụ khi tham
cứu câu “Ai niệm Phật?’’ thì mình cứ suy nghĩ, tìm
xem ai là kẻ niệm Phật?’’ Song , kỳ thật đây cũng
chỉ là một vọng tưởng; chẳng qua là chúng ta dùng một
vọng tưởng để khống chế mọi vọng tưởng khác mà thôi.
Biện pháp này gọi là “dĩ vọng chế vọng, dĩ độc công
độc.’’ Thậm chí niệm “A Di Ðà Phật’’ cũng là
“dùng vọng chế vọng’’; nghĩa là cái ý nghĩ niệm
Phật và vọng, không thật. Và ngay cả cái niệm tham cứu
câu “Niệm Phật là ai?’’ cũng là vọng. Song, đó là vì
một vọng tưởng này có khả năng khống chế được
tất cả vọng tưởng khác. Ðây là đạo lý tham Thiền. Người
tham Thiền thì “Phật tới chém Phật, ma tới chém
ma,’’ không chấp trước cảnh giới nào cả. Khi tham
Thiền tới chỗ “ trên không biết có trời, dưới không
biết có đất, giữa chẳng biết có người, ngoài chẳng
biết có vật, trong chẳng biết có tâm,’’ thì lúc đó
các bạn sẽ hợp làm một với Pháp Giới, có thể hoát
nhiên khai ngộ. Các bạn hãy nhớ: Ðừng nên bị lay
chuyển bởi thanh trần--ngoại cảnh--đừng nhìn đông ngó
tây, và cũng đừng để cho tâm loay hoay, không chuyên
nhất! Khi
tham Thiền đạt tới chỗ “không mình, không người, không
chúng sanh, không thọ giả’’ thì các bạn sẽ chặc đứt
được góc rễ sanh tử và được gặp mặt Ðức Phật Thích
Ca Mâu Ni; lúc ấy các bạn mới biết được cái hay của
việc Thiền. Từ
vô lượng kiếp tới nay, chúng ta thật may mắn gặp được
pháp môn “ đả
Thiền Thất.’’ Do đó, chúng ta phải đặc biệt chuyên
nhất, chí thành khẩn thiết, ra sức dụng công, đừng
phung phí thời giờ quý
báu, đừng nghĩ ngợi vẩn vơ về những chuyện ăn, mặc
hay chỗ ở; bởi “một chút thời gian là một chút mạng
sống’’ --thời gian và sinh mạng đều quý báu như nhau.
Nhất thốn quang âm, nhất thốn kim,
Thốn kim nan mãi thốn quang âm,
Thất lạc thốn kim dung dị đắc,
Quang âm quá khứ nan tái tầm. Nghĩa
là:
Một tấc thời gian: một tất vàng,
Tấc vàng khó mua tấc thời gian,
Tấc vàng rơi mất còn dễ kiếm,
Thời gian trôi bẵng mới khó tìm. Bài
thơ trên nói lên giá trị quý báu của thời gian lúc bình
thường, huống hồ là lúc đả Thiền Thất--thời gian
ấy còn đáng quý hơn nữa. Chẳng ai biết được vào phút
nào giây nào mình sẽ được khi ngộ; do đó các bạn nên
tranh thủ từng giây từng phút, đừng lãng phí. Hy vọng các bạn tham gia Thiền Thất đều dũng mãnh tinh tấn, không phóng dật buông lung. Phải nhẫn chịu mọi thứ khổ thì mới đạt được an lạc. Chịu đựng được điều mà người khác khó thể chịu đựng, nhẫn nhịn được điều mà người khác khó thể nhẫn nhịn, đó mới là tinh thần tu Ðạo!
|