|
|
Vietnamese|English Khai
Thị Ngày Phật Đản Đức
Phật Thích Ca Mâu Ni trong quá khứ đã: Tam kỳ tu phước huệ, Bách kiếp chủng tướng hảo. Nghĩa
là trong ba A-tăng-kỳ kiếp Ngài tu phước huệ, hằng trăm
kiếp thì vun trồng tướng hảo. Ngài tu khổ hạnh, làm
những việc khó ai làm được; tu hành nhẫn nại, chịu đựng
những chuyện người đời khó nhẫn nại được. Vì chúng
sanh mà Ngài phát tâm Bồ-đề, tu Nhất-thiết Trí, không
tiếc thân mạng để giáo hóa chúng sanh. Kiếp này qua
kiếp khác, Ngài nhẫn khổ nại lao; ăn những thứ mà người
ta không muốn ăn, nhường nhịn những chuyện mà người
ta không thể nhường nhịn. Cho nên Ngài mới thành Phật,
chứng quả Bồ-đề. Phật
không phải tu một ngày một đêm mà thành; Ngài phải tu
ba A-tăng-kỳ kiếp, rồi sau đó thị hiện Tám Tướng Thành
Đạo*. Tám Tướng Thành Đạo này là gì? Tướng
thứ nhất là từ nơi trời Đâu-xuất giáng sinh. Cõi
trời Đâu-xuất là nơi Pháp-vương-tử chuẩn bị thành
Phật (Bổ-xứ) trú ngụ. Tướng
thứ nhì là TrụThai. Phật ở trong bào thai thì Ngài luôn
chuyển Pháp-luân giáo hóa chúng sanh, vì tất cả chúng
sanh hữu duyên mà Ngài thuyết Pháp. Tướng
thứ ba là Xuất “Thiên
thượng thiên hạ, Duy
ngã độc tôn!” (Trên
trời dưới đất, Không
ai tôn quý bằng ta!” Có
phải chăng Phật hết sức cống cao ngã mạn? Tôi không
phải là luật sư biện hộ cho Phật, nhưng Phật đích
thực là người xứng đáng được danh hiệu như vậy.
Mới sinh ra mà nói vậy là Ngài giới thiệu cho chúng sanh
hiểu đạo. Ngài
Phật ra đời có chín con rồng phun nước tắm Ngài. Lớn
lên trong cung, Ngài học đủ pháp thế gian; tất cả
những kỹ năng của người đời Ngài đều học qua. Nói
là học, nhưng thật ra Ngài thông đạt vô ngại. Một
hôm Ngài dạo chơi bốn cửa thành thì thấy cảnh Sanh, Lão,
Bệnh, Tử nên ý thức đưọc đời người toàn là khổ
đau, tất cả đều phải trải qua Sanh, Trụ, Dị, Diệt, cũng
là Thành, Trụ, Hoại, Không. Nhận thấy rằng Sanh, Lão,
Bệnh, Tử khổ thật là đầy dẫy phiền não, đời người
chẳng có ý nghĩa gì nên Ngài mới xả bỏ địa vị phú
quý mà ra đi; đó là một trong Tám Tướng Thành Đạo. Phật
tu hạnh Đầu-đà có thể nói là giỏi bậc nhất. Khi ở
núi Tuyết-sơn thì mỗi ngày Ngài đều dụng công tu hành
và chỉ ăn một hạt mè để duy trì sanh mạng, chẳng hề
uống vitamin A, B, C…gì cả. Một hôm, sau khi thọ nhận bát
sửa dê do một cô gái cúng dường, Ngài tới gốc Bồ-đề
mà tịnh tọa và phát nguyện rằng: “Nếu ta không chứng
được Chánh Đẳng Chánh Giác thì nhất định không đứng
dậy!” Liền đó Ngài ngồi trong 49 ngày. Cơ duyên thành
thục, nửa đêm Ngài nhìn thấy sao mai rồi ngộ Đạo,
hốt nhiên chứng đắc trạng thái “không sinh không
diệt, không tăng không giảm, không dơ không sạch”; thể
ngộ được bổn lai thanh tịnh bản thể, diệu minh chân tâm. Là
đệ tử Phật ở thời Mạt Pháp này, chúng ta cần phải
làm người Phật-tử chân chánh và phải biết rằng Phật
cùng các Tổ-sư trong quá khứ tu hành không phải dễ dàng.
Bây giờ mình mỗi ngày không cần phải ăn một hạt mè,
mà chỉ cần đừng ham ăn đồ ngon, đừng ham vitamin, đừng
ham những thức bổ dưỡng là được. Thân này là bọc
thịt thối do bốn đại (đất, nước, lửa, gió) giả
hợp, chẳng quý báu gì; thế mà bây giờ mình lại vì cái
túi da hôi thối này mà làm trâu làm ngựa, làm nô lệ! Không
biết mình làm nô lệ như vậy bao lâu rồi, tạo ra bao nhiêu
ác nghiệp rồi mà bây giờ cũng chưa chịu “khán phá, phóng
hạ,” chưa chịu nhìn cho thông suốt và buông bỏ nó,
vẫn tiếp tục làm trâu ngựa; thật là chẳng có giá
trị gì cả! Cho nên mình phải quay về cội nguồn nguyên
thủy của mình. Học
Phật, tu hành, để biết rõ nhân sinh là thống khổ, rồi
chứng quả thành Phật, đó mới chính thật là chân lý. Nên
hôm nay, nhân ngày Phật Đản, chúng ta phải y lời Phật
dạy, lấy thân Phật làm thân mình, lấy hành vi của
Phật làm hành vi của mình, lấy tâm của Phật làm tâm
của mình, lấy nguyện của Phật làm nguyện của mình,
lấy chí của Phật làm chí của mình; và phải nhẫn
nại, học hỏi tinh thần không sợ gian nan, khổ cực. Được
vậy thì ai cũng sẽ thành Phật, đạt ngộ liễu sanh
thoát tử. Vì
cầu Nhất-thiết Trí nên Phật không tiếc thân mạng, phát
khởi tinh thần dũng mãnh tu hành. Bây giờ mình không
chịu được cực nhọc thì làm sao mà thành Phật được?
Khi đã xuất gia lại không chân chánh tu hành thì thật là
cô phụ tấm lòng của chư Phật, chư Bồ-tát và các
Tổ-sư! Nếu một ngày mà lòng tham không trừ, lòng tranh
không dẹp, lòng cầu danh lợi không há bỏ, lòng ích kỷ
và tự lợi cứ tăng trưởng, thì còn mặt mũi nào đối
diện với Phật, với cha mẹ, tổ tiên được? Đừng nên
nghỉ tới thân mình, mà phải vì kẻ khác. Phải tinh tấn
tu hành, đừng uổng phí thời giờ! Con quỷ Vô-thường không
biết chừng nào lại; khi nó tới thì dù mình muốn sống
thêm vài ngày cũng không xong: Đừng chờ già lão mới chịu
tu, Mộ phần đầy dẫy bọn trẻ
măng! Ở
đời, sinh rồi chết, chết rồi sinh; nếu sống không
xứng đáng thì chết làm súc sinh. Khi thân này đã mất thì
vạn kiếp khó phục hồi. Nên chi đừng tự lừa dối mình,
đừng làm ông luật sư để tự biện hộ; đừng nghĩ
rằng chẳng cần tu hành, có ngày Phật sẽ giúp mình thành
Phật! Ngay như Tôn-giả A-nan là em của Phật, song Phật cũng
không thể ban bố Tam-muội cho ngài A-nan, mà chính ngài
A-nan phải tự nỗ lực tu hành! Vì
thế, các vị tới Vạn Phật Thánh Thành tức là tới
“Tuyển Phật Trường” (nơi thi tuyển để thành Phật);
các vị phải học cho giỏi thì đến lúc làm bài thi mới
có thể đậu được. Đừng chờ tới khi thi rớt, lúc đó
hối hận thì đã trể! *
Tám Tướng Thành Đạo: 1) Phật từ trời Đâu-suất giáng
sanh, 2) Trụ thai, 3) Xuất thai, 4) Xuất gia, 5) Hàng phục ma
quân, 6) Thành Đạo, 7) Chuyển Pháp-luân, 8) Nhập Niết-bàn |