|
|
Tìm
Ðiều Tốt của Người, Nhận Ðiều Lỗi của Mình Vương
Phụng Nghi Người
tu tốt thì nhiều, đắc quả tốt thì ít, đó là
bởi do đâu? Đó là do trong tâm còn chứa điều không
tốt của kẻ khác, còn nghĩ kẻ khác là xấu. Do đó
làm sao mà mình tốt đặng. Đi tìm điểm tốt của
người là “tụ linh” – tích tụ linh khí cho
mình; cứ thấy tội lỗi, điểm xấu của
người khác là “thu tang” – thâu nhặt
đồ phi nghĩa về cho mình. Do đó tụ linh thì đem
lại dương quang khiến lòng mình ôn hòa, bình hoãn;
có thể dưỡng tâm. “Thu tang” thì tích chứa
âm khí khiến lòng mình âm trầm; có thể hại thân.
Ở đời ai cũng có ưu điểm, ngay như kẻ ác cũng
có điều tốt của y. Nếu chính diện mà mình không
tìm thấy điểm tốt của
người thì hãy nhìn mặt phản diện của y để
tìm. Như tên cướp, thổ phỉ cũng có nghĩa khí lắm.
Bởi vì nếu y phải tố cáo đồng bọn thì y sẽ mất
nghĩa, sẽ bị bắt nhốt tù. Do đó luôn thấy điểm
tốt của người. Điểm
tốt của người,
là “viên thuốc ấm lòng” (noãn tâm hoàn –
thuốc an thần) mà tới đâu nó cũng có duyên, khiến
ta dứt khổ não. Khi
tâm chứa nghĩ điều tốt của người, đó là ta tồn
dương. Thường nhớ nghĩ điều xấu của kẻ
khác thì ta tồn âm. Chúng ta chẳng nên lầm lẫn
điều này. Kẻ ngu thường thích làm càn, cho mình
là đúng không bao giờ y chịu tìm cái tốt của kẻ
khác cho nên y có điều oán. Hễ nhiều oán thì nhiều
khổ. Bậc tiền bối đạo đức thì luôn nhún
mình, chỉ sợ là mình không đúng; bao giờ các
Ngài cũng thích lấy cái tốt của người nên chỉ
luôn được lợi ích. Hễ nhiều ích thì nhiều
tài năng. Hễ biết tìm ưu điểm của
người thì mình sẽ có năng lực nội tại tiếp
nhận vạn linh, phá đứt đi dây duyên nợ chằng
chịt trong vòng sanh tử. Hễ tâm nghĩ tới một chuyện
tốt thì lòng thêm một phần dương quang. Khi mình
có thể dung nạp tất cả dương quang của mọi người
(tức là thấy đặng ưu điểm, cái hay cái đẹp
của mọi người)
thì mình có thể quy tụ vạn linh. Vậy nên, tìm cái
ưu điểm, cái hay nơi người, là “chân kim”
(vàng thiệt). Song khi tập tìm chuyện tốt, mình
phái có chí. Bởi vì từ chỗ chưa thấy cái hay
của người đến lúc tìm ra chỗ tốt của y, đòi
hỏi mình phải nhẫn nại ghê lắm. Dù chẳng thể nhẫn
đặng, mình phải nhẫn cho kỳ được. Nhất là khi
tìm ra ưu điểm của kẻ ác thì niềm oán ghét, hận
thù đối với y sẽ tự nhiên tiêu tan, do đó dây
oán nghiệt sẽ tự giải khai. Như có bà nọ thường
chửi rủa, đối xử với tôi tệ lắm. Tôi nghĩ: “Kẻ
xấu ác cũng phải có điểm tốt, nếu không
làm sao y sống?”. Do đó ngày đêm tôi chú ý xem
xét tìm kiếm cái hay đẹp của bà ta. Cuối cùng tôi
tìm ra! Tôi liền nói với bà ta: “Tánh là sao phước;
Tâm là sao lộc; Thân là sao thọ. Tâm của bà tốt
lắm, bởi bà làm rất nhiều việc có công cho người
đời. Chỉ có tánh của bà là không nhường nhịn
ai, do đó chưa hưởng được phước”. Nghe xong
bà ta khâm phục, sửa đổi tánh nết liền. Khi tìm
điểm tốt của ai chớ sanh cải vả, tranh lý (dù là
với chính mình). Hễ tranh lý thì mình xa rời đạo
lắm lắm vậy. Tôi có bà cô tánh điêu ngoa mà lại
hung tợn. Bà ta rất thích uống rượu; rượu uống
rồi thì ắt phải chửi rủa người. Tôi tự nghĩ,
bà ta điêu ngoa ác vậy mà không sanh bịnh; nếu mà với
người khác mà sanh hoạt kiểu đó ắt đã ngã
bịnh rồi. Lý nào? Nhất định bà ta có điều tốt
lắm, có điều tôi chưa thấy ra. Do vậy tôi lập
chí, thề nếu không tìm ra sẽ không ăn cơm. Nhịn đói
như vậy được ba ngày, qua ngày thứ tư, nằm suy tư
ngẫm nghĩ, tôi chợt khám phá ra! A! Té ra bà hay ở
chỗ là không bao giờ nhớ đến cừu hận. Như thử
bà sắp chửi rủa
ông Ba, ông ta bịnh kịch liệt ra đấy. Mau mau giúp ông
ta trị cho lành! Bởi vì bà làm nghề châm cứu, cho
nên khi nghe vậy bà lập tức đi liền, dù là nửa
đêm, một hai giờ khuya. Bà hoàn toàn không để ý tới
thù hằn, chửi rủa gì cả. Đó là điểm hay khiến
bà ta chưa sanh bịnh. Do đó tôi liền giải thích cho
bà nghe. Bà ta chẳng những không chửi rủa tôi mà
còn vui vẻ, cho rằng tôi có lương tâm giúp bà. Do đây
tôi mới biết đi tìm ưu điểm của người là
căn bản của việc hành đạo vậy. Chấp nhận mình sai lầm là nước trí huệ. Nước có thể điều hòa 5 vị, phối hợp 5 màu. Người nào luyện được tánh như nước thì sẽ thành đạo. Cổ nhân dạy: Thượng thiện nhược thủy (Điều thiện cao cả nhất giống như nước vậy).
|