|
|
TU
ĐẠO CẦN CÓ TÂM HẰNG THƯỜNG Tuyên Hóa Thượng Nhân Khai Thị Lục Cái
cây, mỗi ngày mỗi cao lên nhưng mình không thấy sự
sinh trưởng của nó. Tuy chẳng để ý đến nó, nhưng
cây cứ cao lớn lên; chờ đến mười năm hoặc trăm
năm sau đó thì cây đó biến thành vật liệu hữu
dụng. Cây thì vậy, người tu đạo cũng thế. Mình
đừng có quá gấp gáp, đừng nghĩ rằng hôm nay tu
hành thì ngày mai khai ngộ. Chẳng phải dễ dàng như
vậy đâu! Mình cần phải ngày ngày đoạn luyện,
ngày ngày trao dồi, chẳng cần biết nó là có tiến
bộ hay không. Mình không thối lui có nghĩa là tiến
bộ rồi. Chỉ cần là vọng tưởng mỗi ngày giảm
bớt, thì đã là tiến bộ rồi; dục niệm mỗi
ngày mỗi ít thì đó là tiến bộ rồi; tham sân si
mỗi ngày mỗi ít thì đó là tiến bộ rồi. Đừng
có muố mau muốn chóng. Cho nên nói: “Kỳ tấn duệ
giả, kỳ thối tốc” nghĩa là tiến càng nhanh
thì lùi cũng rất mau. Mình tới thật mau tức là
mình lùi cũng rất mau, cho nên mình cần phải có
cái tâm hằng thường mà tu hành, ngày ngày thì
phải sám hối sửa đổi lỗi lầm: “Nhất
nhật vô quá khả cải tức nhất nhật vô công khả
tạo.” Nghĩa là: ”Một
ngày chẳng sửa lỗi lầm là một ngày chẳng tạo
nên công.” Cho
nên tu hành cần phải trừ bỏ thói quen xấu, lỗi lầm,
bỏ đi những tư tưởng sai lạc, khiến cho cái bản hữu
quang minh trí huệ của mình xuất hiện. Trí huệ
quang minh này người nào cũng có cả, nhưng rất tiếc
là bị vô minh che mờ. Khi không thể dùng trí huệ
quang minh này, vô minh che phủ sẽ làm mình cứ muốn
trụt xuống, không muốn đi lên; nếu mình hiển lộ
được trí huệ thì tự nhiên mình cứ tiến tới,
đi lên hoài. Đó gọi là nghịch lưu (đi ngược dòng
nước). Cho nên tu hành không phải có một ngày một
đêm, mà cần phải hằng giờ, hằng phút, hằng
ngày. Buổi sáng như vậy, buổi chiều như vậy, năm
này tháng nọ đều tu hành như vậy, hằng thường
bất biến. Thời gian lâu rồi thì mình mới trưởng
dưỡng được trí huệ Bát-Nhã. Mình đừng nên một
ngày nóng mười ngày lạnh, một ngày tu mười ngày
nghỉ, nếu như vậy thì mình chẳng thành tựu đặng.
Mình phải như cái cây nó mọc, mỗi ngày lớn lên một
chút, ngày ngày đem lòng thành mà tu hành. Trong
thời gian tu hành nếu gặp những cảnh giới gì,
dù ma chướng hay nghịch duyên hoặc thuận duyên…
mình phải thái nhiên, bình thản. Thuận cảnh hay
nghịch cảnh, mình đều phải tinh tấn, coi mọi sự vật
đều như đang nói diệu Pháp cho mình, dạy mình hiểu
một khía cạnh nào đó của Đạo. Nếu hiểu được
mọi vật đều thuyết Pháp cho mình, mỗi diễn biến
đều là bài Pháp, thì mình sẽ biết được sự
kỳ diệu mà ngôn ngữ không thể diễn tả được. Nếu
hiểu được nó thì mình sẽ biết được “bản
lai diện mục” của chính mình, biết được con
đường về nhà rồi đó. Cho nên mượn pháp thế
gian mà vượt khỏi thế gian pháp, không bị vạn pháp
làm mê lầm, không bị mọi hình tướng
làm mê hoặc. Lúc tất cả cảnh giới tới,
nếu mình bình thản thấy suốt, không bị nó làm chướng
ngại thì lâu ngày trí huệ của mình sẽ hiện ra. Nguyên
nhân mà trí huệ không hiển lộ là do mình không
chịu dấn bước tới trước mà tu. Mình chỉ muốn
thụt lùi! Gặp duyên lành thì lại nghi ngờ không quyết
định, gặp phải duyên ác thì liền chạy theo. Cho nên
mình lưu lãng trong lục đạo luân hồi, mà không cách
gì siêu thoát đặng. Càng bị hãm vào thì mình
càng dấn sâu, càng dấn sâu thì chân mình càng
lún, kéo không ra nổi. Cho nên nếu ở đây mà mình
chẳng thấy suốt thì không buông bỏ được,
cuối cùng thì không thể tự tại giải thoát được.
Nên chi sinh rồi lại chết, chết rồi lại sinh. Hồ
đồ sinh ra, hồ đồ chết đi, mà khoảng trung gian
thì mình không biết đã làm chuyện gì: chỉ toàn
là thứ điên điên đảo đảo, tìm không ra cái lý do
chính đáng. Các
vị! Cuộc sống con người là cuộc sống đầy mê
muội. Chỉ toàn là vì danh vì lợi vì thành công riêng
tư cho cá nhân mình. Kỳ thật, việc người trần gian cho là thành công thì Thánh Hiền cho là thất bại. Cho nên hễ có nợ nần thì mình phải ráng thanh toán cho rõ ràng. Mình phải làm một người hoàn toàn sáng suốt. Khi sáng suốt thì mình vĩnh viễn sáng suốt, do đó mới phá đi cửa sinh tử, ra khỏi vòng luân hồi. Như vậy thì mới là chuyện của bậc đại trượng phu được.
|