![]() ![]() |
SƠ
CƠ THIỀN TẬP Những
Bài Pháp Thoại Về Thiền Quán Của Lão Hòa Thượng
Tuyên Hóa Điều
đầu tiên cần học khi thực tập thiền quán là
phải kiên nhẫn và tôn trì quy cũ. Nên nói:”bất
dĩ quy cũ, bất thành phương viên”, nếu không
có côm-pa và thước T, làm sao chúng ta có thể vẽ
vòng tròn và hình vuông được? Nếu không giữ quy
cũ, làm bất cứ việc gì đều không thành tựu. Trước
hết, các vị phải nhẫn chịu đau chân và đau lưng.
Cả trong khi tâm các vị loạn động và trạo cử,
các vị phải tìm một cách nào đó để bình tịnh
nó. Tốt hơn hết là quý vị ngồi trong tư thế kiết
già. Thế ngồi này được gọi là “kim cương
tọa”. Khi các vị ngồi trong thế kim cương tọa,
các vị có thể dễ dàng nhập định. Khi thấy quý
vị nhập kim-cương đại-định, ngay cả chư quỷ cũng
sẽ nể sợ và không dám quấy rầy. Mỗi thời thiền tọa được báo hiệu bằng ba tiếng mõ. Sau khi tiếng mõ đã được đánh lên, mọi cử động đều phải ngưng lại và mọi người đều giữ yên lặng trong suốt thời thiền tọa. Không phải chỉ mọi người phải giữ im lặng, mà ngay cả ma quỷ và các Thiện Thần Hộ Pháp cũng không dám gây ra một tiếng động nào. Điều lý tưởng là ngồi trong tư thế kiết già và giữ tâm bình khí hòa. Bây giờ
tôi sẽ kể cho quý vị câu chuyện về “Quỷ-Bức
Thiền-Sư”. Vị này vốn làm nghề tụng kinh thuê
cho những người thuê ông ta cầu siêu cho các vong linh
quá cố. Ông được gọi là "Ông Nam-Mô” – một
ông thầy cúng suốt ngày ông ta tụng “Nam mô, Nam mô,
Nam mô” không biết bao nhiêu lần. Ông tụng thật nhiều
“nam mô” nhưng cũng chỉ “nam mô” cho người khác
và không bao giờ “nam mô” cho chính mình. Ông không
bao giờ "nam mô” để thấy mình đang làm gì. Rồi
thì một ngày nọ, ông ta đi “nam mô” cho ai đó và
sau đó thì trở về nhà. Có lẽ lúc đó trời đã
xế chiều; trên đường về, ông đi ngang qua một
làng nhỏ và một con chó sủa lên khi ông đi qua. Trong
nhà, tiềng một người đàn bà già nói “Ơ, coi
ai ngoài đó mà con chó sủa dữ dội vậy?” Có
tiếng một người đàn ông đứng dậy và đến
nhìn qua lỗ hổng nơi cửa sổ. Cửa sổ không phải
bằng kiếng mà bằng giấy dầu. Người đàn ông
nói “Ồ, đó chỉ là con ma chuyên chạy tụng kinh sám”. Ông
ta nói lớn tiếng làm cho ông thầy nghe được và tự
bảo rằng “Kìa, tại sao anh ta gọi mình là con ma
chạy tụng kinh sám? Mình luôn luôn tụng kinh để giúp người,
vậy mà ông ta bảo mình là con ma chạy tụng kinh sám!”. Nhưng
dầu sao thì ông ta cũng không làm gì được; vì thật
tình chính ông ta đi tụng thuê cho người khác, và nếu
có ai muốn gọi ông ta là một con ma tụng kinh thì
ông ta cũng không kiện thưa người ấy được. Nghĩ
vậy, ông bèn nuốt hận kềm chế sự tức giận
của mình. Một
lát sau, ông đến một cái cầu. Trời bắt đầu mưa,
cho nên ông chui xuống gầm cầu để trú mưa. Bấy giờ
ông ở dưới cầu, được khô ráo, nhưng trận mưa
dai dẳng làm cho ông không có cái gì để làm cho qua
thì giờ. Vì không có gì để làm, ông tự bảo “Ồ,
ai cũng nói rằng ngồi thiền được lắm. Vì rằng
mình chẳng có gì làm cả, trong khi chờ đợi, mình
thử thiền xem sao”. Rồi ông ngồi xuống, và
kéo chân thành thế kiết già. Ông xếp chân và ngồi
rất nghiêm túc, và ngay lúc ấy, một sự lạ lùng
mầu nhiệm xảy ra. Hai
con quỷ hiện ra. Mặc dầu chưa bao giờ ông thực sự
thấy quỷ, ngày này qua ngày khác ông thường độ
họ, cho nên ông ta ít nhiều cũng được coi là quyến
thuộc của chúng và ông ta không tỏ vẻ sợ hãi. Lần này hai con quỷ đến đảnh lễ, thấy có chuyện lạ, một con quỷ nói: “Nè”!
Ngôi chùa vàng kia vừa chuyển thành ngôi chùa bạc. Mày có
nhận ra không?” Nhưng
ngay lúc đó, hai con quỷ thoáng thấy ngôi chùa mình đang
lạy biến thành một đống bùn. Một con quỷ kêu lên:
“Nè! Coi kìa, nhanh lên! Hãy đánh nó đi!”. Nhận thấy
hai con quỷ sắp đánh mình, vị tăng sững người vì sợ
hãi, nhẹ nhàng trở lại ngồi gọn gàng trong tư thế
kiết già. Vừa đúng lúc hai con quỷ đồng thanh la lên:
“Ồ! Thật đúng là xá-lợi của Đức Phật ở trong đó.
Thật là trò biến hóa như yêu quỷ. Phút trước đó là
ngôi chùa vàng, phút sau là chùa bạc, rồi trở thành đống
bùn. Chúng ta tốt hơn chỉ nên đảnh lễ bất luận
chuyện gì xảy ra!”, rồi chúng lạy không nghỉ cho đến
khi trời sáng.
|