Bồ Tát Quán Thế Âm Đã Cứu Tôi
Để đọc phụ đề tiếng Việt, xin nhấn vào
(settings), chọn Subtitles
, chọn Vietnamese
#16 Guanyin rescued me
Bồ Tát Quán Thế Âm Đã Cứu Tôi
Thầy Hằng Thật:Chúng tôi đã đến Malaysia (1978). Tôi nghĩ nơi đó là Terenganu (Đăng Gia Lâu) trên bờ biển phía Đông Malaysia và anh Doug đã quyết định rằng đây là cơ hội để anh thực hiện một số hoạt động leo núi hạng nặng. Lúc đó là mùa thu, đúng thời điểm mà anh cần. Đây là điểm dừng chân xa nhất về phía Bắc của phái đoàn chúng tôi. Từ đây anh Doug muốn đi đến núi K (Núi Karakoram). Nếu anh đi trước khi tuyết đến (thì có thể) leo lên núi Annapurna (trong dãy Hy Mã Lạp Sơn), một ngọn núi cao thứ ba trên thế giới. Vì thế anh thông báo cho Sư Phụ,
- Thưa Sư Phụ, con phải đi!” anh nói, và Sư Phụ nói:
- Con đi đâu Quả Lặc?
Quả Lặc chữ Lặc như Bồ Tát Di Lặc Bồ Tát Di Lặc - Lặc là tên (pháp danh) của anh Doug.
Thế là anh Doug nói:
- Thưa Sư Phụ, con phải đi. Con phải đi trước khi tuyết đổ xuống, nếu không con sẽ không thể leo núi. Đây là cơ hội cuối cùng của con. Con nhất định phải đi.
- Con định đi đâu? Sư Phụ hỏi.
- Con sẽ leo núi, thưa Sư Phụ! Con thật sự phải đi!
Sư Phụ nhìn xa xăm người ta gọi là cái ánh mắt xa thăm thẳm, Sư Phụ làm như thế này ..., Sư Phụ nói:
- Con không cần phải đi ngay lập tức mà!
- Thưa Sư Phụ, con phải đi ngay bây giờ, vì nếu con không đi bây giờ thì con sẽ không còn cơ hội nào khác!
Sư Phụ nói:
- À! Sao con không đợi xem thế nào đã?
- Không, thưa Sư Phụ! Con cần phải đi. Có thể tuyết sẽ rơi (nếu con chờ đợi).
- Nếu ta bảo đảm trời sẽ không có tuyết rơi thì sao?
- Không, thưa Sư Phụ. Con nhất định, nhất định phải đi!
- Ta có thể bảo đảm trời sẽ không có tuyết rơi nếu con đợi thêm một thời gian.
- Sư Phụ, con phải đi!
Và Sư Phụ như quý vị biết, Sư Phụ nói "Khả dĩ" (Con có thể đi) rồi ngài nói:
- Nhưng hãy cẩn thận với với những người mà con giao du.
Sau đó Sư Phụ đến bảo chúng tôi thuyết phục anh ấy đừng đi. Thế là chúng tôi mới nói (với anh Doug):
- Anh Doug, anh nên nghe lời Sư Phụ chứ!
- Không! Tôi phải đi! Các anh biết đó, tôi đã chuẩn bị các dụng cụ rồi!
Các dụng cụ của anh ấy là những gì? Anh ấy có vài đôi giày quần vợt. Khi quý vị leo lên núi Annapurna, quý vị leo lên núi mang theo bình dưỡng khí và quý vị thuê người khuân vác và hướng dẫn viên địa phương và có giày đinh leo tuyết, và rìu phá băng và dây thừng. Còn anh Doug đã leo núi với ... Thế là anh Doug rời đi.
(Phái đoàn) chúng tôi tiếp tục đi. Chúng tôi bấy giờ đang ở Alor Star. Chúng tôi đi lên phía bờ biển. Chúng tôi đang ở biên giới phía Bắc của Malaysia tiếp giáp với Thái Lan thì chúng tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại, là thầy Hằng Thuận gọi thì phải. (Thầy Hằng Thuận) lúc đó đang ở chùa Kim Sơn Thánh Tự. Thầy ấy hỏi:
- Quý thầy đã nghe tin chưa?
- Chưa! Tin gì vậy?
- Anh Doug Powers vừa được trực thăng đưa vào bệnh viện Stanford. Xương trên cơ thể anh ấy bị gãy hết rồi!
Chúng tôi ngạc nhiên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng tôi không biết! Chúng tôi sẽ báo cho quý thầy ngay khi chúng tôi biết tin anh ấy còn sống hay không.
Sau đó Sư Phụ nói rằng: “Tôi đã bảo anh ta đừng đi rồi mà!
Nhưng chúng tôi nghe nói rằng anh Doug đã đến trạm kiểm lâm dưới chân núi Annapurna. Tại đây, nhân viên kiểm lâm nói rằng:
- Dù thế nào đi chăng nữa, anh không được phép đi một mình.
và anh Doug đáp:
- Thế thì ông phải cử người nào đó đi cùng tôi.
Bỗng nhiên có một người không biết từ đâu xuất hiện và nói:
- Tôi sẽ đi cùng anh.
Và nếu đây là trong một bộ phim thì quý vị sẽ nghe thấy tiếng nhạc hiệu đặc biệt "Tằng.. tằng... tằng...". Đây là người mà Sư Phụ đã cảnh báo (anh Doug) là đừng lên núi tùy tiện với bất cứ ai.
Giáo sư Douglas Powers: Thật ra người mà tôi đã lên núi cùng là một người vừa mới cai nghiện ma túy tại vùng tam giác vàng ở Miến Điện.
Thầy Hằng Thật: Thế là đúng rồi! Người bạn đồng hành "hoàn hảo.
Giáo sư Douglas Powers: Anh ta là người bạn đồng hành "hoàn hảo".
Thầy Hằng Thật: Thế là anh (Doug) đi lên núi. Và đêm đầu tiên ở trại dưới chân núi khá suôn sẻ. Rồi đến đêm tiếp theo thì họ lên cao hơn một chút, và đêm thứ ba thì tuyết rơi dày. Tuyết rơi dày và mọi thứ đều trắng xóa. Và anh Doug bước ra khỏi lều của mình. Tôi cũng không rõ là anh (Doug) bị bước hụt hay bị xô té ngã, nhưng điều kế tiếp anh ấy biết là anh đang lộn nhào trong không trung và sau đó va vào một mỏm đá như thế này theo như anh nói, và va chạm mạnh xuống đất và thực sự quý vị không thể ...
Hiện giờ anh không để râu nhưng nếu quý vị nhìn kỹ, khuôn mặt của anh có hai phần nửa (ghép lại) vì chúng đã được cấu trúc lại.
Giáo sư Douglas Powers: Bác sĩ Lee đã thực hiện việc đó.
Thầy Hằng Thật:
Anh ấy va vào mỏm đá nhô ra, và xương gãy vỡ. Đúng nghĩa là xương bị vỡ vụn và anh nói rằng cách anh (té ngã xuống) như tôi kể lại như ... (có tiếng cái ly bị rơi). À! Y như vậy đó. Nó đánh cái rầm y như vậy. Rầầầầầầm (âm thanh tiếng va chạm). Anh nói rằng cơn đau rất dữ dội đến nỗi anh lìa khỏi thân thể và anh ở bên ngoài nhìn thấy thân thể mình bị nghiền nát trên mỏm đá nhỏ. Nếu anh không mắc vào mỏm đá đó, anh ấy đã rơi xuống nhiều trăm, nhiều trăm bộ Anh (bên dưới) rồi. Anh đã thảo luận với chính mình về cơn đau, rồi anh nghe thấy một giọng nói. Giọng nói này đã nói những điều như:
- Ồ! Anh cho rằng đây là cơn đau. Anh đã thoát khỏi cái cơ thể đang đau rồi mà!
Giọng nói ấy đã nói như thế và sau đó nói rằng:
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát.
Anh Doug nói:
- Có, tôi đã và đang niệm Quán Thế Âm Bồ Tát.
Giọng nói đó mới đáp rằng:
- Khi niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, anh thấy thế nào?
Anh nhận thức ra rằng anh đang nói chuyện với Quán Thế Âm Bồ Tát, người đã giữ cho anh được sống khi liên tục trò chuyện suốt ngày (là thời gian để) máy bay trực thăng của lực lượng không quân hoàng gia Nepal bay vù vù vù vù đến và phát hiện ra anh trên mỏm đá bởi vì khi anh không xuống núi, nhân viên kiểm lâm đã thông báo cho lực lượng không quân Nepal rằng có người bị lạc Lúc này, ba má anh vừa biết chuyện này Chiếc trực thăng đến, phát hiện ra anh và kéo anh lên Và tôi không hiểu chuyện xảy ra thế nào, nhưng anh (lúc tỉnh lại) thấy anh ở trên một chiếc máy bay phản lực được thuê để bay đến bệnh viện Stanford (tại Mỹ) để giải phẫu khẩn cấp.
Giáo sư Douglas Powers:
Và Sư Phụ thật ra có đến (nói chuyện với tôi) trước khi tôi rời đi (để đi leo núi). Tôi đã nói với Ngài là:
- Con sẽ tốn nhiều tiền hơn nếu con không đi (leo núi) lần này.
Sư Phụ nói:
- Được rồi, Con muốn bất cứ bao nhiêu tiền ta sẽ đưa con ngay bây giờ, miễn là con ở lại.
Tôi nói:
- Không, không sao.
Đến lúc tôi trở lại, tôi đến Phật điện (Chùa Kim Sơn Thánh Tự). Tôi đến Phật điện và Sư Phụ nói:
- Ahhhhhhh.
Thầy có mặt ở đó, Thầy còn nhớ không?
Sư Phụ nói rằng:
- Lên đây đi.
Tôi nói:
- À! Thì ... "
Sư Phụ nói:
- Con làm gì vậy?
Tôi nói:
- À! Đúng rồi! Con không có vấn đề gì cả.
Sư Phụ nói:
- Đã bao nhiêu lần ta bảo con không được lên đó rồi?
Tôi nói:
- Có lẽ là ba lần hoặc hơn.
Sư Phụ nói:
- À! Vậy mà con vẫn đi!
Tôi đáp:
- Dạ.
Sư Phụ mới nói:
- À! Ta phải nói với mọi người ở đây rằng con chết rồi!
Và Sư Phụ nói:
- Con đã chết trên vùng núi đó rồi!
Ngài nói rằng:
- Ta hy vọng là kiếp này con đừng có làm chuyện hồ đồ to lớn trong kiếp này như trong kiếp trước nữa.
Ngài nói:
- Con có được một sanh mạng mới, con phải làm một cái gì đó. Con có được một sanh mạng mới, nhưng ta chỉ hy vọng là con đừng có làm nhiều chuyện hồ đồ với kiếp sống mới này. Kiếp sống mới chỉ mới bắt đầu.
May thay, lúc đó chúng tôi tất cả tu hành rất nghiêm túc. Chúng tôi tham dự tất cả các thời công phu, chúng tôi tham gia mọi khóa thiền, chúng tôi rất nghiêm túc. Chúng tôi đã có chút công phu tu hành. Quý vị sẽ không thật sự dùng đến công phu tu hành của quý vị cho đến khi quý vị gặp trường hợp khẩn cấp. Nhưng vấn đề là điều mà quý vị thật sự học được là khi quý vị ở trong một hoàn cảnh khẩn cấp như vậy, nếu quý vị có sẵn công phu tu hành, thì quý vị có thể dùng sự trì niệm đó để khiến bản thân thật sự không bị đau đớn và quý vị thực sự có thể làm được. Ý tôi là tôi không thể làm được điều đó thường xuyên với (cái đau) đôi chân của tôi, nghĩa là tôi cảm thấy cái đau ngay lập tức, nhưng khi quý vị ở trong hoàn cảnh khẩn cấp, là một hoàn cảnh khác, thì quý vị có thể dùng công phu tu hành đó để giữ tâm quý vị vào một chỗ nào đó, và quý vị thật sự có thể quan sát tâm di chuyển, chú ý đến cái đau thì bị cái cái đau chi phối, hoặc dời sự chú ý sang chỗ khác.
Vì vậy tôi phải nói với quý vị là tôi đã ở đó nhiều ngày và tôi phải thành thật nói với quý vị là tôi lúc đó có thật sự có thể trì niệm được không? Tôi không. Tôi thật sự đã có ý nghĩ rằng nơi này thật ra đâu có khác gì những nơi khác miễn là mình có thể trì niệm. Nếu tôi không thể trì niệm được thì cảm thấy rất đau đớn.Hòa Thượng Tuyên Hoá:
(Phẩm Phổ Môn Lược Giảng - 1968)
Nếu quý vị không niệm Quán Thế Âm Bồ Tát thì lúc rơi khỏi mỏm núi, nhất định quý vị sẽ mất mạng, cơ thể sẽ vỡ thành từng mảnh, xương bị nghiền nát, ngay đến xương cũng chẳng còn. Cơ thể đó của quý vị, da, máu, thịt, gân, xương sẽ bị nghiền nát ra như bột, không còn thấy nữa. Không tìm thấy xác. Khi gặp nguy hiểm như vậy, nếu quý vị có thể không quên niệm Quán Thế Âm Bồ Tát thì chắc chắn sẽ có cảm ứng rất lớn. Bồ Tát Quán Thế Âm sẽ giải cứu quý vị, làm cho quý vị
Gặp dữ hóa lành,
Gặp nạn hóa tốt,
Nguy nhưng không nguy,
Hiểm nhưng không hiểm. (1)
Có loại cảm ứng như vậy.
Nhưng diệu pháp này người bình thường không biết. Do đó vào những lúc nguy khốn nhất, người ta không nhớ niệm Quán Thế Âm Bồ Tát. Nếu vào những lúc nguy khốn nhất quý vị có thể nhớ niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, quý vị chỉ cần vào lúc nguy hiểm đó mà quý vị có thể niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, thì đều sẽ có cảm ứng. Nhất định quý vị sẽ được cứu. Bồ Tát Quán Thế Âm sẽ đến cứu quý vị. Nhưng phải như thế nào? Là quý vị phải có lòng tin. Đừng nửa tin nửa ngờ.
Ghi chú:
(1) Nguyên văn Hoa ngữ:
逢凶化吉
遇難呈祥
危而不危
是險而不險Phùng hung hóa cát
Ngộ nan trinh tường
Nguy nhi bất nguy
Hiểm nhi bất hiểm