· Làm việc tức là
tập thể dục, công sở tức là đạo tràng.
· Có đủ ba thứ: đức
tin, nghị lực và dũng khí thì không có việc gì trong thiên hạ bạn
chẳng làm thành.
· "Tận nhân sự,
thính thiên mệnh" nghĩa là làm tận sức mình rồi hãy nghe mệnh
trời. Không nên trong lòng lúc nào cũng sợ khó khăn. Con người
phải khắc phục khó khăn, không nên bị khó khăn kềm chế mình.
· Thành tựu lớn nhất
ở đời người là do từ trong thất bại mà ta đứng lên.
· Người ta nên có
lòng dũng mãnh xăn ống quần lội xuống bùn (ám chỉ nhảy vào làm
việc cực nhọc khó khăn). Một khi đã ướt nước rồi, mình chẳng
nên lo sẽ toát mồ hôi, hay mưa ướt nữa.
· Hễ có việc thì có
phiền não. Nếu muốn làm việc gì thì trước phải quyết tâm, tuyệt
đối không được sợ phiền não rắc rối. Nếu không sợ phiền
não thì bất kỳ khó khăn rắc rối nào bạn cũng giải quyết đặng.
· "Niệm tư tại
tư" nghiã là khi tay làm việc gì thì tâm chú ý vào việc đó.
Khi chân bước đi trên đường lộ thì tâm chú ý vào bước chân.
Khi miệng nói điều gì thì tinh thần chú ý vào miệng nói.
· Bất luận là việc gì
trong sinh hoạt hàng ngày bạn phải chú ý đến sự an toàn, đề
phòng chuyện bất trắc. Không nên xem nhẹ rằng gió nhỏ, không nên
khinh thường rằng lửa yếu: Một đóm lửa nhỏ tý có thể đốt
rụi cả rừng cây.
· Người bị người ta
chi phối (điều động) là người có năng lực. Người chi phối
(điều động) người khác là người có tài trí.
· Ðời người vô
thường,do đó khi xã hội cần đến mình, bạn hãy mau mau đáp ứng.
Hôm nay có thể nhấc chân cất bước thì hãy mau mau tiến bước.
· Không nên sợ chở
nặng. Chỉ cần la bàn phương hướng đúng đắn thì xe gì đi cũng
được. Khi độ người khác thì tự mình cũng sẽ được độ.
· Không nên tìm đường
tắt, đường hẽm. Nếu bạn chọn ngõ hẽm đôi khi ngõ hẽm là ngõ
bí, không thể thông suốt. Cuối cùng bạn phải trở lại ngõ chính
lúc đầu, đi mất một vòng xa hơn.
· Làm người hay làm
việc, mình phải giữ lòng tinh tấn. Tinh nghĩa là không tạp. Tấn
nghĩa là không thối lui. Tinh thì chuyên tâm nhất niệm. Làm việc gì
cũng cần chuyên tâm thì mới thành. Không có hai niệm tạp nhạp thì
mới tiến bộ.
· Ðời người giống
như leo núi: mình phải tìm một mục tiêu thật tốt. Dùng quảng đời
ngắn ngủi của kiếp người dồn hết về mục tiêu ấy. Không nên
giải đãi, lười biếng. Bởi vì trên sườn dốc, một khi lười
biếng thì sẽ tụt xuống ngay. Cũng không nên đặt mục tiêu tại quá
nhiều đỉnh núi. Bởi vì núi này cao còn có núi khác cao hơn. Nếu
cứ trèo xong núi này, lại tụt xuống leo núi khác thì kết quả tốn
công mệt sức. Mình phải chọn đỉnh núi tốt nhất, thích ứng với
mình nhất rồi dũng mãnh tiến tới. Ngày này tháng nọ, cuối cùng
mình sẽ thành tựu kết quả to lớn.
· Người đời nay, thế
trí biện thông (thông minh, hiểu rộng), miệng nói hay ho, nhưng khi làm
việc thì chuyện gì cũng tính toán hơn thiệt (ích kỷ). Ða số người
ta chỉ hiểu lý thuyết, không biết thật sự. Họ biết chữ nghĩa
nhiều lắm song khi đụng phải người, gặp phải việc thì không thể
điều giải dung hợp. Ðó chính là tâm phàm
phu.
· Sự cải biến ở xã
hội không phải do hò hét mà thành. Do làm mà có.
· Những kẻ hò hét,
nói về chính nghĩa có bao nhiêu kẻ dám hy sinh?
· Thế nào là chân lý?
Khi lý và sự hợp nhất, sự và lý tương dung thì đó là chân
lý.
· Sự (sự việc) không
thể tách rời lý (nguyên lý, quy tắc, đạo lý). Phải đặt lý ở
trung tâm , còn sự thì vây quanh. Dùng lý để chuyển sự. Không
phải dùng sự để sửa đổi lý.
· Ở giữa lý và sự,
trung gian cần có người. Khi lý viên mãn, sự viên mãn thì người
viên mãn.
· Gạo trong thiên hạ:
một người không sao ăn cho hết. Công việc trong thiên hạ: một
người làm không xuể. Cũng vậy: Một người chẳng sao lập được
công cho cả thiên hạ.
· Làm việc gì cũng
phải giữ vững nguyên lý. Không nên cứ chìu lòng, thuận theo
người ta đi ăn uống (xã giao). Cứ thường chìu lòng như vậy, thì
chẳng những bạn không độ được người ta mà mình còn bị kéo
xuống đường xấu.
· Nếu không thể gây
ảnh hưởng tốt tới người khác, tốt nhất hãy làm chuyện bổn
phận của mình. Ngay cả Phật còn tại thế, có ba việc ngài làm
không được: 1/ Không thể chuyển được định nghiệp của chúng sinh.
2/ Không thể độ chúng sinh nào mình chẳng có duyên. 3/ Không thể
độ hết nghiệp của chúng sinh.
(còn tiếp)